Lâu Tứ An đã từng vào nam ra bắc nên rất có kinh nghiệm, lập tức nói: “Vântiểu thư, phía sau có người đuổi theo, không biết có phải là người củaÚy thừa tướng hay không.”
Tim Vân Phỉ run lên một cái, nàng vội vã quất thật mạnh vào mông ngựa.
Tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng rõ rệt, hơn nữa nghe có vẻ như có rấtnhiều người. Tiếng vó ấy rào rạt như mưa xối, càng ngày càng to, chứngtỏ những người đó càng ngày càng tới gần.
Những người đuổi theođúng là đám người Úy Thiếu Hoa, hắn dẫn theo toàn là những binh sĩ trong quân, cưỡi đều là chiến mã nên tuy xuất phát sau một lát rất lâu nhưngrốt cuộc vẫn đuổi kịp tới đây.
Tiếng vó ngựa ngày càng áp sát,giống như tiếng trống giục ngoài chiến trường, khiến người ta kinh hồnbạt vía, lông tơ trên người phải dựng ngược.
Bàn tay nắm chặtdây cương của Vân Phỉ đã lạnh đến nỗi không còn độ ấm. Nếu bị người củaÚy Trác đuổi kịp thì lần này nàng nhất định phải chết.
Lần nàynàng đã có thể xác định chắc chắn rằng người mà Úy Trác muốn giết làmình, cho nên nếu họ đuổi kịp nàng thì sẽ giết nàng không chút do dự,thậm chí không cho nàng có cơ hội mở miệng.
Nghĩ đến chuyện phải chết thảm dưới tay của Úy Trác, nàng vừa tuyệt vọng vừa không cam tâm.Nếu không động lòng với Úy Đông Đình thì sao nàng lại phải rơi vào kếtcục như hôm nay.
Trước kia, vào những lúc rơi vào tuyệt vọng,nàng luôn mong ngóng Úy Đông Đình xuất hiện, cứu nàng ra khỏi nước sôilửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027150/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.