“Đứng im!”
Vân Phỉ ra tay một phát là thành công nên vừa kích động vừa căng thẳng. Con dao này là vật yêu thích của Vân Định Quyền, tóc bay qua cũng đứt, cựckỳ sắc bén.
Người trang chủ cứng đờ, giữ nguyên tư thế khom lưng, không nhúc nhích. Sở dĩ Vân Phỉ và Lục Nguyên bày trò để hắn cúi ngườixem dưới chân của Lục Nguyên là vì vóc người hắn quá cao, nếu không cúingười xuống và bị Lục Nguyên ôm chặt lấy thì Vân Phỉ không thể hành động được.
Mấy người trong phòng đều kinh ngạc đến ngây người ra,không ai ngờ được là Vân Phỉ và Lục Nguyên lại đột nhiên hợp lực côngkích, càng không ngờ Vân Phỉ lại cất giấu một con dao.
Hôm ấy khi bắt nàng đến sơn trang, bọn chúng thấy nàng là một tiểu cô nương yếuđuối nên không lục soát người. Sau đó nghe nói nàng chỉ là một nha đầuchạy nạn được Lục Nguyên nhặt trên đường thì càng không đề phòng. Ai màngờ chỉ chủ quan một chút thôi mà đã tạo nên tình thế lúc này.
Khánh Sơn vội vàng quát lớn: “Mau thả trang chủ ra.”
“Trang chủ, ông thả bọn ta đi, ta sẽ không hại ông.” Vân Phỉ đè mạnh con daotrong tay xuống một chút, con dao cực kỳ sắc bén nên một vết máu nho nhỏ lập tức xuất hiện trên nền áo trắng tinh của trang chủ. Trắng đỏ đanxen nhau, cực kỳ bắt mắt làm bọn chúng không dám động đậy.
Lục Nguyên quát: “Mau thả tùy tùng của ta ra.”
Khánh Sơn và những người còn lại đưa mắt nhìn nhau nhưng vẫn không có hành động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027105/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.