Lẽ nào, nàng phải viết thư cho Úy Đông Đình tới chuộc mình?
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu liền bị gạt bỏ. Thế chẳng phải nàng đãmất công tính toán vụ việc này hay sao. Vất vả lâu như thế, đi một vòngrồi lại quay về cái lồng sắt ấy à.
Đột nhiên cửa bị đẩy ra, Khánh Sơn bực bội hỏi: “Ăn xong chưa?”
Vân Phỉ vội đáp: “Ăn xong rồi, tôi đang thu dọn chén đũa đây.” Nói xong,nàng đột nhiên đưa tay giật miếng ngọc bôi đeo trên thắt lưng của LụcNguyên xuống. Lục Nguyên không hiểu nên trợn tròn mắt, Vân Phỉ nháy mắtvới hắn, cười thật tươi.
Nàng xách hộp cơm đi ra cửa, cười vớiKhánh Sơn: “Đại thúc, Lục công tử bị trói như vậy thì tối nay làm sao mà ngủ đây?” Nói xong, nàng nhét miếng ngội bội có giá trị không nhỏ kiavào tay Khánh Sơn.
Khánh Sơn ngẩn ra, miếng ngọc bội trong taybóng loáng, hắn đã sớm để ý thấy trên người của Lục Nguyên chỉ có mộtmón phục sức này nên đoán là rất có giá trị. Hắn thuận tay nắm chặt, ừmột cái rồi nói: “Lát nữa sẽ cởi trói cho cậu, nhưng cậu phải nghe lời,khắp sơn trang toàn là người của bọn ta, đừng tự chuốc phiền phức.”
“Sẽ không đâu, Khánh Sơn đại thúc khóa cửa phòng lại, ngoài cửa còn cóngười canh giữ, Lục công tử sẽ không chạy trốn đâu. Phải không, Lục công tử?” Vân Phỉ quay đầu lại nháy mắt với Lục Nguyên.
“Ngươi yêntâm, ta sẽ không chạy trốn.” Lục Nguyên bị Vân Phỉ khuyên răn vài câuthì cũng biết người ở dưới mái hiên, không thể cứ cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027101/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.