Vân Phỉ thấy hắn không định hành động thì hơi sốt ruột. Thời gian cấp bách, làm gì có cơ hội để rề rề rà rà, thẹn thùng nhăn nhó nói mấy chuyện phi lễ chớ làm, phi lễ chớ nhìn chứ. Tính mệnh mới là thứ quan trọng nhất,nhân lúc không có ai canh giữ ở đây, mau chóng chạy trốn mới là trọngyếu.
Bây giờ đã đến lúc ăn cơm chiều, Vân Phỉ đoán rằng có thểbọn bắt cóc thấy nàng và Lục Nguyên còn chưa tỉnh nên ăn cơm trước, mộtlát nữa thôi sẽ qua đây, thế mà Lục Nguyên còn đỏ mặt, lề mề.
Vân Phỉ lập tức quyết đoán, thay đổi bộ mặt ôn hòa dễ mến thành bộ mặt dữdằn: “Thể diện quan trọng hay tính mệnh quan trọng hơn? Ta không để ýthì huynh ngại cái gì, mau ngậm váy kéo lên.”
Giọng điệu này giống như là đang sai con chó săn trong nhà: đi, ngậm khúc xương kia mang lại cho ta.
Mặt Lục công tử càng thêm đỏ, hắn rối tinh rối mù. Nhưng tay chân bị trói,cũng chỉ còn miệng là có thể động đậy. Trong tình thế bất đắc dĩ, hắnđành bất chấp tất cả mà nằm xuống, cúi đầu ngậm váy Vân Phỉ kéo lêntrên.
Trên cẳng chân của Vân Phỉ có cột một mảnh vải, con dao được cắm trong đó.
Con dao để sát vào chân nàng, nhiệm vụ khó khăn này đúng là khiến hắn xấuhổ đến không còn mặt mũi nào nữa. Mùa hè nên nàng mặc quần áo mỏng, cách một lớp quần bằng lụa trắng, hắn không chỉ cảm nhận được nhiệt độ cơthể nàng mà còn thoáng ngửi thấy mùi hương của thiếu nữ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027097/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.