Y hít sâu một hơi, nói: “Không được, con người nàng không có chút đángtin gì cả, nàng năm lần bảy lượt đồng ý gả cho ta mà có lần nào giữ lờiđâu.”
Vân Phỉ nghênh mặt lên, không phục: “Vậy chứ huynh đáng tin lắm sao? Huynh cũng từng lật lọng không giữ lời vậy. Ta gả cho huynhrồi, đến khi ấy huynh nuốt lời thì ta biết làm sao đây?”
Rõ rànglà một đêm mùa hạ đầy lãng mạn, rõ ràng là nụ hôn đầu rất ngọt ngào, kết quả một cuộc hò hẹn đầy ái tình mật ngọt bỗng trở nên cò kè mặc cả nhưđang thương lượng chuyện làm ăn, đúng là sát phong cảnh mà.
Thamtiền đến mức này đúng là làm cho người ta vừa yêu vừa giận, Úy Đông Đình thở dài, nói với giọng hết sức nghiêm túc: “Nàng yên tâm, ta tuyệt đốikhông nuốt lời.”
Y bế nàng xuống, thuận tay vuốt mái tóc nàng.Nàng nghiêng đầu né tránh, định bước đi thật nhanh nhưng lại nhớ ra trên chân mình chỉ có một chiếc giày.
Nàng cúi người xuống tìm giàynhưng mặt cầu tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì cả. Úy Đông Đìnhxách chiếc giày qua, khom người xuống nắm lấy chân nàng, sau đó manggiày vào cho nàng. Khi đứng lên y tiện tay nắm lấy tay nàng, dịu dàngnói “Ta dắt tay nàng đi, để tránh bị té ngã.”
Nàng vội vàng giãy tay ra: “Mau buông ra, A Tông sẽ thấy đấy.”
“Thấy thì sao chứ, nàng là vị hôn thê của ta.”
Y không quan tâm đến sự giãy giụa của nàng, ra sức nắm chặt tay nàng, dắt xuống cầu.
Vân Tông và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027070/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.