Có thể làm cho Vân Phỉ cười tươi tắn như thế, đương nhiên chỉ có ngânlượng. Nàng vuốt ve thỏi bạc đáng yêu, mừng như mở cờ trong bụng, ngướcmắt lên ném cho quốc cữu gia hào phóng kia một ánh mắt 'khen ngợi, khích lệ'. Còn đại tướng quân thì thỉnh thoảng lại liếc nhìn tiểu nhị, trongánh mắt thâm thúy khó lường kìa lại mang theo chút gì đó nói không ra,tả không rõ.
Tiếu Hùng Phi thầm nổi da gà khắp cả người, đạitướng quân và tiểu nhị kia cứ mắt đi mày lại, thế là sao? Hắn cố nén cơn buồn nôn, cúi đầu ăn mì, nuốt tô mì hành khó ăn kia vào bụng, lòng thầm nhắc nhở bản thân nhất định là mình đã uống yên chi hiệp nên đầu choáng mắt hoa, cho nên nhìn đâu cũng thấy màu sắc ám muội đáng nghi.
Úy Đông Đình ăn mì xong, đứng dậy ra về với Tiếu Hùng Phi.
Tống Kinh Vũ tiễn họ ra ngoài, thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, Úy ĐôngĐình không hề lộ ra chút bất mãn với việc hắn mở quán rượu, mà hình nhưVân Phỉ mang mặt nạ, cải trang tiểu nhị cũng không để lộ sô hở gì. Đạitướng quân bất ngờ đến thăm chắc là do tình cờ đi ngang qua, vô tình gặp được. Thật tốt quá.
Vân Phỉ cũng cho là thế. Nàng theo sau bangười, nịnh nọt vẫy tay chào, cười rạng rỡ như hoa mùa xuân: “Hai vị ghé thường xuyên nhé.” Câu này mang theo vạn phần chân thành, bởi vì tới là ném cho một thỏi bạc lấp lánh, ai mà không thích chứ.
“Quán rượu của Tống giáo úy, đương nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027060/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.