Tống Kinh Vũ treo tấm biển đóng cửa lên, hừ một cái: “Không bán cho loạingười này cũng chả sao cả, đói ba ngày thì sẽ không vênh mặt lên trờinữa.”
Vân Phỉ cười phì: “Mặt vênh lên tới trời thì cũng chả saocả, chỉ cần hắn ra tay hào phóng, đưa nhiều nhiều tiền là được.” Vừanhắc đến tiền, nàng liền hớn hở chạy tới trước quầy hàng, mở ngăn dựngtiền ra, cười toe toét đến nỗi mắt nhỏ như sợi chỉ.
Tống Kinh Vũkhông nhịn được mà thầm thở dài, chò dù nàng có mang mặt nạ, trở thànhmột người khác thì đặc điểm thấy tiền là cười tít mắt vẫn không thay đổi chút nào.
Sau khi đóng cửa, Phục Linh xuống bếp nấu mấy bát mìhành, ba người ngồi trong quán rượu ăn bữa cơm đơn giản, sau đó khóa kỹcửa rồi ra về.
Qua giờ ngọ, Tống Kinh Vũ đánh xe ngựa, chậm rãimen theo bờ Lạc Hà để về nhà. Ánh mặt trời hơi âm u chiếu vào khiếnngười ta mơ màng buồn ngủ. Vân Phỉ ngồi trong xe ngựa, nắm chặt túi tiền trong tay, mặc dù tiền không nhiều nhưng cảm giác nắm hiện kim trongtay thật là tuyệt vời.
Đáng tiếc, cảm giác tuyệt diệu này quá ngắn ngủi.
Vân Phỉ không cách nào ngờ tới, ngày hôm sau, sau khi tiễn A Tông, nàng đến bờ Lạc Hà, còn chưa kịp mở cửa quán rượu thì đã thấy một người đứngngóng dưới gốc cây liễu trước cửa quán, đó chính là Ôn Trường An - ôngchủ của phường rượu Ôn gia.
Vừa nhìn thấy Tống Kinh Vũ, Ôn Trường An vội vã ba chân bốn cẳng chạy qua, kêu lên với vẻ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-tron-gio-xuan/3027055/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.