Chương trước
Chương sau
Quân thiên trường công ty thiết kế-

Tiểu xà nhanh như chớp mắt to nhìn chằm chằm màn hình máy tính tinh thể lỏng xem, một tay còn thật nhanh di động chuột, hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới quái lạ của internet.

Từ khi Hoàng Lãng dạy Tiểu Xà làm sao sử dụng máy tính sau, vốn là ngày ngày cùng đi đến Quân Thiên, tuy nhiên Tiểu Xà chẳng qua là ở trong phòng làm việc của tổng giám đốc ngủ , từ đó trầm mê ở niềm vui thú lên mạng.

Đối với cái loại chỉ cần chỉ cái kia gọi là “con chuột” , điều khiển ở trên màn ảnh di động du đi du lại, có thể thấy rất nhiều rất nhiều thứ thú vị, Tiểu Xà vui vẻ cực kỳ, cõ hồ trừ ăn cơm với ngủ ra, tất cả tinh lực đều nhập vào bên trong thế giới internet, quả thực cùng đám thanh niên suốt ngày ngâm mình điên cuồng ở trong trò chơi không có gì khác biệt.

Có người lại không như vậy, Hoàng Lãng vốn là vui mừng thấy Tiểu Xà có thể từ trên internet học tập một chút sinh hoạt hiện đại cãn bản thường thức, tại bị gạt làm trang sức mấy ngày sau, giận đến mức nhổ internet trong nhà ra, đem Tiểu Xà kéo lên giường, trịnh trọng biểu thị công khai mình tuyệt không làm “người không vợ vì máy tính” nữa.

Ðêm đó Tiểu Xà lăn ở trên giường đến kiệt sức, trống rỗng mềm ngã trên giường, mặt buồn bực ở trong gối khóc nức nở kháng nghị.

Ôi người ta là đực, là đực … Người ta không cần làm cái nữa! Ô ô ô. . . . . .”

Phòng làm việc điện thoại trên bàn vang lên , Hoàng Lãng ấn nút xuống, điện thoại truyền đến thanh âm bối rối của thý ký.

“Tổng giám đốc, có, có người muốn tìm. . . . . . Muốn tìm thiếu gia…”

Thiếu gia trong miệng thư ký, là Tiểu Xà ở Quân Thiên làm cho người ta gọi như vậy.

Vừa mới bắt đầu mấy nữ nhân viên đối với “Tiểu Xà” tên này vô cùng hiếu kỳ, mấy phen hỏi tới, bản thân Tiểu Xà luôn ấp úng nói không rõ ràng, mà ông chủ Hoàng Lãng khó được lên mặt địa bản, quy định từ nay về sau không cho phép gọi tên Tiểu Xà, chỉ có thể gọi Tiểu Xà là “Thiếu gia”

Mỹ kỳ danh nha, là đối với nam hài thân phận lai lịch cũng rất thần bí này lễ phép gọi” trên thực tế nha, Quân Thiên nam nữ nhân viên trên dưới không người nào không biết không người nào không hiểu, hắc, này căn bản là tham muốn giữ lấy của ông chủ Hoàng quấy phá, không muốn gặp bảo bối của mình cùng người khác thân cận, cho nên ngay cả hắn cùng nick name của tình nhân nhỏ bé cũng không cho người khác kêu.

“Có người? Người nào?”

“Hắn nói là. . . . . .” Thư ký giọng nói chần chờ, tựa hồ không biết nên hình dung vị khách nhân kia như thế nào.

“Chính là Lão Tử!”

Đầu điện thoại bên kia thanh âm thư ký cùng thanh âm ngoài cửa trùng lặp, tiếp theo cửa phòng làm việc liền bị người ta thô lỗ đá văng, tấm ván gỗ đáng thương kia cứ như vậy ngạng sinh sinh đụng vào vách tường.

Tạp âm khổng lồ đem Tiểu Xà đang trầm mê ở trước máy tính cả kinh ngẩng đầu nhin về phía cửa,nhìn thấy người, há to miệng giật mình sửng sốt, không có phát hiện mình ðã biến trở về thân rắn, ngay sau đó vung đuôi đánh về phía vị khách không mời mà đến.

“Ô. . . . . . Sư phụ, sư phụ a! Tiểu Xà rất nhớ rất nhớ người đó!”

Người tới mặc trường bào màu đen bộ dáng khoa trương, tơ vàng sợi bạc phía trên thêu thành một bức bướm lượn giữa hoa, trình độ “Dung tục mạnh mẽ”, quả thực hợp với lễ phục sứ thanh hoa trên người lão bà Bối Khắc Hán của hắn. Cho nên tuy người này có gương mặt anh tuấn đủ để mê chết mọi người, chỉ tiếc, thưởng thức tục tằng, cơ hồ đến cảnh giới nghệ thuật.

Hoàng Lãng đối với vị “Sư phụ” trong miệng Tiểu Xà đánh giá từ đầu đến chân, ho nhẹ vài tiếng, đang định muốn cùng vị trưởng bối này tìm cách giao tình, nếu nói làm cho lão nhân gia này cao hứng, liền nguyện ý thừa nhận hắn là “Chồng của đồ nhi”.

Nhìn qua bất quá ba mươi tuổi tả hữu, trên thực tế lão xà cũng đã hơn tám nghìn tuổi, nghiêng mắt liếc nhìn Hoàng Lãng, mới mở miệng, sắc bén vô cùng, chứng minh không chỉ có lão Khương thật cay, liền ngay cả lão xà cũng không ngoại lệ.

“Ngươi thật to gan, cư nhiên dám ăn đồ nhi của ta.”

Hoàng Lãng ngẩn người.

Con rắn vàng biến trở về nguyên hình, nhiệt tình dùng thân mình quấn một vòng một vòng quanh trên người tuấn nam, đầu rắn tựa vào bả vai sư phụ, lè lưỡi rắn, dùng ngôn ngữ tê tê mà Hoàng Lãng nghe không hiểu kháng nghị:

“Mới không có, chủ nhân không có ăn Tiểu Xà, chủ nhân đối với Tiểu Xà rất tốt rất tốt nha! Sư phụ ngươi nghĩ sai rồi !”

“Ngươi cấp lão phu câm miệng!” Chịu không nổi đồ nhi nhà mình dung lượng não rất thưa thớt, lão xà hung hăng quăng cho Tiểu Xà một cái trắng mắt.

Con rắn vàng đầu cúi xuống, từ trên người sư phụ trượt xuống dưới, ngoan ngoãn đem miệng ngậm lại, trong lòng nói thầm-

Ô, sư phụ thật hung dữ, lâu như vậy không thấy , cư nhiên một chút cũng không nghĩ người ta, còn hung ta, sư phụ đại phôi đản!

Lão xà làm sao không biết trong bụng đồ nhi nhà mình đang nói xấu, trăm năm không thấy, ai không nhiệt tình nghĩ đến xa cách lâu ngày gặp lại?

Cho dù trăm năm đối với tiên nhân mà tính cũng không bao lâu thời gian, cho dù chính mình già cấp hỗn trướng đồ nhi không đầu không đuôi này tức giận đến một phật phải xuất thế hai phật phải thăng thiên, nhưng là đối với đồ nhu ngốc không hề tâm cơ này, đơn thuần đến làm cho lòng người đau, lão xà luôn nhiều phân tâm tư ở trên người Tiểu Xà.

Trước đó không lâu trở lại linh xà động kia, muốn nhìn một chút đồ nhi ngốc này trôi qua được không, sao biết được lại không gặp đồ nhi, cư nhiện đụng đến hai người chết loại một gầy một béo lén lút ở ngoài linh xà động cũng không biết là đang chơi cái trò gì?

Vừa hỏi xuống, tổ hai người béo gầy nói phía trước là bắt được con rắn vàng bán giá không sai, muốn lại đến nơi này thử thời vận, xem có thể hay không lại bắt được mấy con đi bán.

Con rắn vàng?

Hảo ngươi loài người chết, bắt xuẩn đồ nhu của lão phu không nói, cư nhiên còn cầm bán?

Hơn nữa trọng yếu nhất là, tổ mẹ ngươi, cư nhiên không đến ba ngàn khối?

Cho dù có đem đi cân, con rắn béo kia cũng có thể bán đến ba, bốn vạn, càng khỏi nói là nếu đem cầm bán làm sủng vật, nói không chuẩn còn có thể nâng giá nữa, nhiều đến mấy vạn cũng có thể.

Đáng giận a! Ba ngàn? Quả thực làm nhục giá cả thị trường của xà tộc.

Lão xà xuất ra vạn lý kính theo Ngọc Hoàng đại đế chơi mạt chược tháng, lại không chết tử tế được “nhìn” thấy hình ảnh xuẩn đồ nhi cấp người khác ăn làm mạt tịnh, hình ảnh rõ ràng, quả thực có thể sánh bằng đài SNG truyền hình trực tiếp.

Lửa càng thêm bốc lên, thuận tiện lại giội thêm chút xăng thì sẽ là tình huống nào?

Kết quả là, tại lão xà đem tầm mắt từ vạn lý kính chuyển hướng tổ hai người béo gầy không cần người bên ngoài nhắc nhở, hai người cũng biết chính mình sẽ chết vô cùng khó coi.

Giải quyết xong tổ hai người béo gầy, lão xà tức giận chưa tiêu, mị mắt suy nghĩ hướng bốn phía nhìn xung quanh, tiếp theo thi triển pháp thuật hướng tới chỗ ở của xuẩn đồ nhi đuổi theo.

Lão xà hóa thân tuấn nam, quần áo tục khí đến bùng nổ trang phục trung quốc, chân dài nhấc lên, không khách khí chút nào một cước dẫm nát trên bàn công tác của Hoàng Lãng, còn thực lưu manh rung rung vài cái.

“Thật lớn mật, cư nhiên ngay cả đồ nhi của lão phu cũng dám chạm vào!”

Hoàng Lãng học phim cổ trang nhiều tập, đứng dậy cung kính chắp tay đối với lão xà, lễ phép mở miệng: “Tiền bối nguyên lai chính là sư phụ tiêu sái tuấn lãng trong miệng của Tiểu Xà, khí thế phi phàm, nghe lâu không bằng gặp lạo, vãn bối Hoàng Lãng, gặp qua đại tiên.

Sự thật chứng minh, chẳng những vỗ mông ngựa tốt, ngay cả đuôi rắn cũng vỗ rất tốt.

Lão xà đắc ý nhướng mày, “Tính tiểu tử ngươi có kiến thức, bổn đại tiên thích ngươi. Bất quá, ngươi liền ăn xuẩn đồ nhi của ta như vậy, nên cùng lão phu giải thích a?”

“Vãn bối là thật tâm thích Tiểu Xà, cái gọi là trữ sách mười tòa lầu, cũng không phá việc nhân duyên tốt của người khác, đại tiên tổng sẽ không nhẫn tâm đem người hữu tình chia rẽ phải không?”

Lão xà thu hồi chân rung rung kiêu ngạo dẫm nát trên cái bàn, vẻ mặt ngưng trọng nhìn thẳng Hoàng Lãng. “Ngươi thật sự thích xuẩn đồ nhi của ta?”

“Không giả.”

“Hắn thực bổn, thực ngốc, thực xuẩn, sự tình gì đều làm không tốt.”

“Ta biết.”

“Không có tâm cơ, quỷ thích khóc, đơn thuần đến làm người ta nghĩ dẹp hắn.”

Hoàng Lãng khuôn mặt chậm rãi cười, “Ta hiểu được.”

“Hơi một tí liền chọc rắc rối, không có việc gì sẽ biến thành hình rắn hù chết người, buổi tối còn có thể đái dầm đá chăn. . . . . .”

Lần này không đợi Hoàng Lãng mặt biên, con rắn vàng động động cái đuôi biến trở về hình người, oa oa kêu to: “Thối sư phụ nát sư phụ, nói phải giúp người ta giữ bí mật, ô, người ta hiện tại đã muốn không đái dầm, cũng sẽ không đá chăn mà! Ô ô. . . . . Đến lúc đó chủ nhân không cần ta , đều là sư phụ ngươi làm hại ! Ô oa oa oa –”

Hoàng lãng đi qua một tay kéo Tiểu Xà vào trong lòng, “Cứ như vậy?”

“Ngươi nói. . . . . Liền, dạng, này?” Lão xà giật mình trừng lớn ánh mắt.

“Thực bổn, thực ngốc, thực xuẩn, Tiểu Xà chuyện gì đều làm không tốt?”

“Đúng!” Lão xà dùng sức gật đầu.

Hoàng Lãng cười cười, “Tiểu Xà là học so với người khác chậm, bất qua dạy hắn nhiều vài lần là được.”

“Đúng a!” Tiểu Xà bĩu môi, từ trước ngực Hoàng Lãng ngẩng đầu. “Người ta sẽ pha trà, sẽ dùng máy giặt, sẽ dùng máy copy, sẽ mở bếp gas mở tủ lạnh, còn có thể đi toilet nha.”

“Tiền bối còn nói, Tiểu Xà thích khóc, đơn thuần đến người muốn dẹt hắn.”

“Đúng vậy!” Lão xà dùng sức gật đầu.

Thích khóc điểm ấy, ta cảm thấy không sao cả. Về phần mặt khác một chút. . . . . A! Đã sớm dẹt!”

Hoàng Lãng cười trộm ở mũi Tiểu Xà bắn một cái, đổi lấy Tiểu Xà huy quyền kháng nghị, “Lại bắn mũi người ta, chủ nhân xấu xa.”

“Đến khi hắn chọc rắc rối, ta sẽ xử lý; không có chuyện gì liền biến thành rắn điểm này, là có chút phiền toái, tiền bối nếu có biện pháp giúp một chút được không? Cuối cùng cái kia, đá chăn cũng không sao cả, về phần đái dầm. . . . .”

Hoàng Lãng u ám cúi đầu nhìn Tiểu Xà, “Ngươi nếu là dám đái dầm, đi tiểu một lần, phạt làm cái mười lần.”

“Ô, đều nói người ta sẽ không mà! Người ta là đực, là đực, tại sao lại bắt người ta làm cái, chán ghét chủ nhân, hư!”

Lão Xà trái nhìn Hoàng Lãng một cái, phải nhìn đồ nhi ngu ngốc nhà mình một cái, nặng nề thở dài. “Cho dù ngươi có thể tiếp nhận Tiểu Xà. Thật nguyện ý chiếu cố nó cả đời, nhưng là tuổi thọ của loài người bất quá cũng chỉ ngắn ngủn mấy chục năm, chờ ngươi già rồi chết, ngươi làm sao đối mặt với Tiểu Xà là tiên nhân có vô tận năm tháng không già không chết?”

“Này. . . . . .”

Hoàng Lãng á khẩu, cho tới bây giờ không nghĩ qua, hắn cùng với Tiểu Xà trong lúc dó, ngăn cách không chỉ là người và rắn, lại còn tiên phàm ngăn cách nữa.

Tiên, không già không chết, năm tháng trô qua đối với bọn họ bất quá là trong phút chốc nháy mắt mà thôi; mà con người, dù có trăm năm tuổi, cuối cùng vẫn phải trở về cát bụi, lưu lại một mảnh đất tượng trưng chiêu cáo, từng có quá một người như thế, ở trong cuộc sống tồn tại ngắn ngủn lưu lại.

Chết, là kết thúc, vô luận có nói là luân hồi chuyển thế, đối với hắn mà nói, lúc đắp hòm quan tài xuống mồ, tất cả sống ở nhân thế cũng là vẽ lên dấu chấm tròn, là kết thúc.

Nhưng, Tiểu Xà đâu?

Là xà tiên không già không chết, coi như mình có thương cậu như thế nào, cũng chỉ có thể làm bạn với cậu mấy chục năm, đợi đến khi mình chết, Tiểu Xà làm sao đối mặt với cuộc sống một người? Làm như thế nào đối mặt với năm tháng không ngừng?

“Điểm này không cần ngươi người bảo thủ quan tâm.”

Ngoài cửa sổ ba mươi tầng lầu, không duyên không cớ toát ra thanh âm.

Namtử tóc vàng bay lên không trôi lơ lửng ở ngoài cửa sổ phòng làm việc, thanh âm vốn lên bị thủy tinh cách trở ở ngoài, nhưng rõ ràng truyền vào trong phòng làm việc.

Lão xà vừa thấy nam tử tóc vàng, lông mày nhăn lại, hừ một tiếng: “Lại là ngươi con hồ ly thối này, lão phu cũng không tin ngươi có biện pháp gì.”

Nam tử tóc vàng lấy mắt kính trên mặt, lộ ra một đôi tròng mắt màu vàng, nhấc chân xuyên qua thủy tinh bước vào bên trong phòng, có loại gian thương giảo hoạt nói: “Hai ta thật vất vả mới từ vị trí bảo mẫu bò xuống, ngươi chẳng lẽ không nghĩ đổi lại cho loại người chết này trông coi rắn ngốc này sao? Hơn nữa, Tiểu Xà ở cùng hắn một chỗ rất hạnh phúc, có cái gì không tốt?”

Lão xà đảo cặp mắt trắng dã, “Ngươi cho rằng lão phu không muốn sao? Chỉ cần có thể làm cho đồ nhi ngốc này của ta hạnh phúc vui vẻ, lão phu quản hắn khỉ gió đực hay cái. Thối hồ ly ngươi là đầu mọc lên nấm hương hay là mọc ra rêu? Tiên phàm ngăn cách ngươi có hiểu hay không a? Này trật tự thiên địa trong lúc đó há là ta và ngươi có thể làm chủ?”

“Cho nên ta mới nói ngươi là người bảo thủ.”Namtử tóc vàng lớn lối dùng lỗ mũi hừ hừ.

“Ngươi –” lão xà giận đến trừng lớn mắt.

“Lúc trước ngốc ngốc cắn loài người này. . . . . .”

“Cái gì?” Lời của nam tử bị lão xà điên cuồng hét lên cắt đứt.

Xoay người bắt được bả vai Tiểu Xà một trận lay động, lão xà kích động thẳng hỏi: “Lão phu không phải nói qua với ngươi, không cho phép loạn cắn người sao? Ngươi có biết hay không mình là rắn vàng độc tính mạnh nhất?”

“Ô, sư phụ đừng lay, ngất a. . . . .” Tiểu Xà bị lay đến choáng váng, hai con mắt thẳng đánh lốc xoáy.

Lão xà lúc này mới buông hai tay ra, dị thường nghiêm túc nhìn chằm chằm đồ nhi nhà mình, “Như thế nào? Cắn chết hay không?”

Tiểu Xà lắc mạnh đầu muốn ngất đi, giống như trước nghiêm túc gật đầu, “Ân! Một ngụm bị mất mạng, chủ nhân ngay tại chỗ liền chết a!”

Lão xà mặt mày hớn hở, mừng rỡ thoải mái, sờ sờ đầu đồ nhi luôn miệng khen ngợi: “Hảo đồ nhi, không làm cho Xà tộc chúng ta mất mặt, ngoan a, không uổng công sư phụ thương ngươi như vậy.”

Hoàng Lãng mặt đen lại, quả nhiên có cái dạng gì sư phụ sẽ dạy dỗ ra dạng đồ đệ đó.

Nam tử vung mái tóc dài màu hoàng kim, tiêu sái đi về phía Hoàng Lãng, ngón tay giơ lên, nhưng ngay sau đó lại để xuống, nhìn không ra nam tử rốt cuộc nam tử đùa cái gì.

Đơn giản không có cử động gì lại, lại làm cho lão xà thu hồi khuôn mặt tươi cười, kinh ngạc đến lui lại mấy bước, miệng há thật to không ra nửa câu, liền hai con ngươi không ngừng qua lại hình đồ nhi ngu ngốc của hắn cùng Hoàng Lãng ở một bên.

“Ai, ý trời, ý trời!”

Lão xà luôn miệng than thở, mắt lại nhìn Hoàng Lãng quanh thân tản mát ra linh khí, rõ ràng chính là của Tiểu Xà, cũng khó trách loài người chết này bị Tiểu Xà cắn qua, còn có thể sống nhảy nhót như con tôm hoàn toàn không có chuyện gì.

Nhìn dáng dấp, đồ nhi ngu xuẩn của hắn, thật nguyện ý vì loài người chết này, cam nguyện buông tha cho đạo hạnh khổ tu một trăm năm, hắn này là, còn vì cái gì mà không thành toàn người ta?

“Đồ nhi, tới đây.”

Lão xà vẫy vẫy tay, Tiểu Xà ngoan ngoãn đi qua, đôi mắt to tràn đầy nghi ngờ chớp chớp.

“Ngươi thật tính toàn cùng người chết loại này ở chung?”

Tiểu Xà vui vẻ mãnh liệt gật đầu.

“Ngươi có biết hay không tuổi thọ của loài người bất quá nhiều nhất chỉ có trăm năm? Sau trăm năm hắn sẽ chết.’

Tiểu Xà vừa nghe, hốc mắt đỏ lên, lô kéo tay sư phụ liều mạng lắc đầu. “Không cần, ngươi ta không cần chủ nhân chết, không muốn không muốn.”

“Đây là thiên đạo, ngay cả Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể cãi lời.”

Kia. . . . . . Ta sẽ đem đạo hạnh chia cho chủ nhân, như vậy hắn sẽ không phải chết rồi, có đúng hay không? Có đúng hay không?”

Đau lòng đem đồ nhi ôm vào trong lòng, “Cho dù ngươi bỏ qua tất cả đạo hạnh, hắn cũng sẽ chết. Bất quá. . . . . .”

Lão xà mắt sáng như đuốc địa nhìn về phía Hoàng Lãng, “Ngươi có biết hay không, ngươi muốn Tiểu Xà ở chung một chỗ, rất ích kỷ.”

Hoàng Lãng giương mắt, ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hai mắt đã đỏ, bày ra một nụ cười khổ, nhưng kiên định nói: “Người, vốn chính là ích kỷ. Cho dù biết làm cho Tiểu Xà đối mặt với cái chết của ta, nhưng đáp án của ta vẫn không thay đổi. Đúng vật, ta muốn Tiểu Xà, muốn ở sinh mệnh của ta mỗi ngày đều có Tiểu Xà làm bạn, cho dù trước lúc chết, vẫn là như thế.”

“Ai, ngươi đã quyết định như thế, tốt lắm, ngươi tới đây, lão phu có một số việc muốn nói với ngươi.”

Lão xà dẫn Hoàng Lãng rời phòng làm việc, hai người ở ngoài cửa không biết đang nói những thứ gì.

Tiểu Xà chỉ ngây ngốc nhìn cánh cửa bị đóng lại, khụt khịt, giơ tay lên dùng tay áo lau đi nước mắt.

Sau lưng truyền đến nam tử tóc vàng nhắc đi nhắc lại. “Này, có ghê tởm hay không a? Cầm giấy vệ sinh lau đi! Nhờ cậy ngươi đừng luôn đem nước mũi hút trở về có được hay không?”

Mới vừa quay đầu lại, trước mắt liền xuất hiện hợp giấy vệ sinh lớn, Tiểu Xà không có ý tứ le lưỡi, “Người ta. . . . . Quên mất mà!”

“Chịu không được ngươi.”

Tiểu Xà dùng giấy vệ sinh lau mũi, một bên hỏi. “Hồ Hồ, sư phụ rốt cục muốn cùng chủ nhân nói cái gì? Tại sao ta không thể nghe?”

Namtử tóc vàng tức giận liếc Tiểu Xà một cái, nắm cằm Tiểu Xà trái phải xoay xoay. “Ngươi nghe lại có cái rắm gì dùng? Huống chi, làm sao phải nói với ngươi? Dù sao sư phụ ngươi là vì tương lại của ngươi an bào, tóm lại ngươi đừng hỏi nữa.”

“Nhưng là. . . . . .”

“Câm miệng!”

Đôi mắt màu vàng như ngọn lửa sắc bén bắn tới, Tiểu Xà lui lui thân thể, ngoan ngoãn ngậm miệng không dám hỏi nhiều.

Nửa giờ sau, Hoàng Lãng mở cửa phòng làm việc ra, phía sau nhưng không có thấy lão xà.

“Sư phụ đâu?” Tiểu Xà nghiêng thân thể hướng sau lưng Hoàng Lãng mãnh liệt nhìn.

Hoàng Lãng đi tới trước mặt Tiểu Xà, kéo tay phải của cậu, mở ra bàn tay, tại trong lòng bàn tay của Tiểu Xà để lên một hộp gỗ tinh sảo khéo léo, “Sư phụ ngươi muốn ta lấy ra đưa cho ngươi.”

Tiểu Xà nhìn hộp gỗ trong tay một cái, giương mắt nhìn Hoàng Lãng một chút, lại hỏi lần nữa, “Sư phụ đâu?”

“Hắn nói còn có chút chuyện muốn làm, không nói lời từ biệt với ngươi, còn cảnh cáo ngươi, nếu lại cho người bắt ngươi đi làm súp rắn, không cần chờ ông chủ động thủ, ông ta là người thứ nhất trước tiên lột da ngươi, sau đó chặt làm súp rắn.”

“Ô. . . . .” Tiểu Xà quẹt cái mũi bẹp miệng, vô cùng ủy khuất kháng nghị: “Người ta. . . . Người ta mới sẽ không bị bắt làm súp rắn nữa, thối sư phụ.”

Namtử tóc vàng cầm lấy mắt kính, dùng miệng thổi đi cho bụi dính vào mắt kính, đầu ngón tay gảy nhẹ, trống rỗng biến ra túi xáchLV.

Namtử đem túi xách ném cho Hoàng Lãng, thái độ vẫn rất cao ngạo nói: “Tiên đào của Vương Mẫu, tặng cho các ngươi làm lễ vật.”

“Tiên đào?” Tiểu Xà mắt trợn trừng, nước miếng cũng sắp tràn lan, chết đuối một phòng người.

“Ngốc Ngốc. . . . .”Namtử chân dài một cái bước qua, chặn ngang ôm lấy Tiểu Xà vào trước ngực, che chở nói: “Ta nói dưa ngốc này, tiên phàm ngăn cách, ngươi này yêu thương, sẽ rất cực khổ có biết hay không?”

Nhưng là. . . . . . Người ta muốn cùng chủ nhân ở chung một chỗ, hơn nữa, ta còn có thể cùng chủ nhân sống rất nhiều năm rất nhiều năm không phải sao? Trên ti vi không phải nói- không cần thiên trường địa cửu, chỉ để ý từng có sao?”

Nam tử nghiêng đầu một cái, đối với đồng bạn lạc quan đến không có tinh thần não hoàn toàn không có cách, vốn là muốn nói Tiểu Xà tâm tình xuống thấp và vân vân, mình thân là bằng hữu cùng tốt an ủi cậu một chút.

Kết quả sự thật chứng minh – tên ngốc, luôn là tương đối dễ dàng hạnh phúc.

Bởi vì hắn ngốc, cho nên thoả mãn với cái có được, sẽ không cưỡng cầu.

Thật ra thì nếu so sánh, Tiểu Xà loại ý nghĩa này, mới là thông minh nhất không đúng sao?

Quý trọng giờ phút vốn có này, so với cưỡng cầu không cách nào biết trước tương lai sẽ tốt hơn, cho dù cuối cùng không cách nào ở chung một chỗ, cũng sẽ không thù hận, sẽ không hối hận, cũng chỉ đơn thuần quý trọng hạnh phúc hiện tại, về phần sau này , hết thảy tùy duyên.

Duyên tới duyên đi, có khi không phải là người có thể nắm giữ , ngay cả thần tiên, cũng chỉ là theo con thuyền cơ duyên phiêu lưu, tiếp theo sẽ bỏ neo ở nơi nào, đều dựa vào duyên phận.

“Hồ hồ? Ngươi đang ở đây nghĩ cái gì a?” Tiểu Xà vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm nam tử.

“Gì? Không có, không có gì.”

Namtử trả lời Tiểu Xà, là lĩnh ngộ đến cái gì, mà mất khuôn mặt tươi cười sáng sủa.

Ôm Tiểu Xà đi tới trước mặt Hoàng Lãng, đem đồng bạn thật tốt biết từ ngàn năm đặt vào trong ngực Hoàng Lãng, nam tử cúi người xuống tại trên trán Tiểu Xà hôn, “Có chuyện gì, cùng trước kia giống nhau, cứ việc tới tìm ta là được. Chớ thấy sắc quên bạn, chiếu cố chủ nhân nhà ngươi, đem lão bằng hữu ta đây vắng vẻ ở bên cạnh.”

Namtử âm hiểm cười một tiếng, “Tốt nhất là như vậy, nếu không xem ta có thể hay không chỉnh chết ngươi.”

“Thối hồ hồ, xấu xa!”

“Ha ha –”

Namtử sang sảng cười to, chỉ vào túi xáchLV, đối với Tiểu Xà phân phó: “Tiên đào nhớ kỹ chia cho loài người chết này ăn,ngươi nếu tham ăn, ngày nào đó biến thành rắn béo lớn, nhìn loài người chết này còn cần ngươi hay không.”

“Chủ nhân mới phải. . . . . .” Tiểu Xà gấp gáp nhìn Hoàng Lãng, “Chủ nhân ngươi sẽ không như vậy đúng không?”

Hoàng Lãng lông mày nhảy lên, giội một thùng nước lạnh. “Ta ghét rắn béo!”

“Ô, người ta không béo, người ta không phải là rắn béo mà! Chán ghét, Lãng Lãng xấu nhất! Ô ô ô. . . . . .”

Namtử tóc vàng hơi sững sờ, tiếp theo ngửa đầu cười ha hả, ngay cả Hoàng Lãng cũng bởi vì không nhịn được Tiểu Xà ngây thơ, bả vai mãnh liệt rung động, cuối cùng thật sự không nhịn được, đều theo tuôn ra tiếng cười.

Tiểu Xà khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ lên, giận đến chu môi, túm Hoàng Lãng tiếp tục ép hỏi.

Người ta không béo có đúng hay không? Có đúng hay không chủ nhân?

Chán ghét, cười cái gì nữa!

Chủ nhân ngươi không nên cười nữa, chán ghét.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.