“Đa(1)! Hài nhi tuyệt đối không thành hôn!!” Lý Lạc Hành bất chấp nháy mắt ra hiệu của mẫu thân và vẻ mặt hằm hằm của Lý Các Lão, gào lên thống thiết.
“Không thể thuận theo ngươi! Đây là hảo hôn sự do đa cùng Lưu thừa tướng định đoạt, Lưu gia tiểu thư có điểm nào bất hảo? Không xứng với ngươi phải không?!”
Khuôn mặt anh tuấn của Lý Lạc Hành thoạt xanh thoạt đỏ, vẫn băn khoăn: “Lưu gia tiểu thư nổi tiếng xảo quyệt gian manh, phong lưu phóng khoáng, lại hay hành động tùy hứng. Lấy nàng, phần đời còn lại của nhi tử còn có bình an?!”
“Nói năng xằng bậy!!” Lý Các lão gia hét lớn một tiếng, lập tức phân phó: “Đem tên nghịch tử này đi khuất mắt ta!! Ba ngày sau thành thân, không nhiều lời!!”, nói xong, phất tay áo bỏ đi. Lý phu nhân hết nhìn phu quân lại nhìn nhi tử, lặng lẽ thở dài, đi ra ngoài.
Ba ngày sau, giờ lành, hai gia đình Lý Lưu…
Lý Lạc Hành bị ép động phòng với Lưu tiểu thư, trong tâm một trận xấu hổtràn đến; trái lại Lưu tiểu thư chưa một lần gặp gỡ đã tự vén khăn che mặt, thoải mái ngồi cạnh bàn tự nhiên ăn uống! Thật là chẳng thèm để hắn vào mắt mà! Lý Lạc Hành bèn đằng hắng một tiếng, ngay tức thì vị tiểu thư mới lầu đầu diện kiến quắc mắt liếc hắn một cái bén ngót, khiến hắn kinh hãi đến tận xương tủy. Thế này, một lát nữa… nàng như vậy thì ta biết tiến lùi sao đây a?!
“Uy! Ta mặc dù có nghe tiểu thư tại khuê phòng phiêu dật phóng khoáng, không câu chấp, bất quá trăm nghe không bằng một thấy! Tiểu thư thật có thể nói là khí phách hào hùng, đêm tân hôn như vậy không câu nệ tiểu tiết, quả thật là cổ kim đệ nhất nữ tử a.”
Lưu tiểu thư mấp máy đôi môi anh đào, mơ hồ trả lời: “Ngươi không cần giả vờ! Muốn mắng ta bừa bãi vô lễ, ngươi cứ việc nói thẳng, ta không phải không hiểu.”
Lý Lạc Hành nghẹn lời, ngây ngốc nhìn vị tiểu thư lang thôn hổ yết(2),tức giận run người. Một người luôn ôn văn nhĩ nhã(3) như hắn, từ trước đến giờ ngoài hôn sự này chưa từng quá một lần khắc khẩu với song thân, nay dĩ kinh sợ không thể nào diễn tả.
Lưu tiểu thư ăn không biết trời đất, vừa giương đôi tay ngọc ưu nhã rót rượu, vừa ra hiệu Lý Lạc Hành ngồi xuống, hành xử tự nhiên như người trong nhà.
“Đến đây, đến đây, đừng có đứng thộn mặt ra chỗ đó! Cùng nhau ăn, cùng nhau ăn nào! Thật tình, làm tân nương thật đúng là bất hảo, đã không được nói câu nào lại còn không ăn uống gì suốt hơn hai canh giờ! Ta thật chết đói a! Lần sau ta phải rút kinh nghiệm mới được, không nên như vậy chút nào a…” Lý Lạc Hành tức giận đến tím mặt, dù cho bản thân những mong có thể tống xuất vị “kiều” thê tục tằng phóng khoáng này, nhưng tốt xấu gì nàng cũng được gả vào Lý gia, là người của Lý gia, thế nào đã vội trù tính chuyện tái giá?!
Mắt thấy những đĩa thức ăn tinh xảo trên bàn loáng đã bị Lưu tiểu thư ăn sạch sẽ như gió cuốn mây tan, Lý Lạc Hành cảm thấy thực kỳ quái, cái thân thể kiều tiểu linh lung(4) này sao có thể nhét hết khẩu phần của hai người? Nói là đói cũng có chút thái quá.
Lý Lạc Hành từ nhỏ đọc sách thánh hiền, hiển nhiên minh bạch phép tắc đạo lý, quyết định không thể đuổi nàng đi, nhượng nàng lại gây đau khổ cho một vị công tử nào khác! Phật viết: Nếu ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục? Trong phút chốc giác ngộ ra điều đó, cảm thấy lòng nhẹ nhõm và quyết tâm hơn, Lý Lạc Hành chậm rãi cởi ngoại bào, lộ ra lý y(5) bao khỏa cơ thể mảnh mai, tuy vóc dáng cân đối nhưng vẫn không giấu được vẻ thư sinh.
Lưu tiểu thư cũng không biết tam tòng tứ đức học được đi đâu cả rồi, nhìn chăm chăm không chớp vào Lý Lạc Hành hạ y phục, thỏa mãn thở nhẹ! Thật không may, Lý Lạc Hành lại thấy nàng không có ý tứ; níu giữ mảnh lí trí còn sót lại, hắn khẽ nhướng đôi mi tuấn mĩ nói: “Lưu tiểu thư, nếu đã là phu thê, ngươi nên biết…”
Lưu tiểu thư không đợi hắn nói xong, tựu tự động cởi y phục.
Lý Lạc Hành ngẩn ngơ ngắm vị nương tử đẹp tựa mãn nguyệt, nước da trắng ngần hoạt nộn như ngọc, bỗng nhiên phát hiện, ngực của nàng sao lại phẳng lì thế a! Quên đi… Tự nhủ không nên quá để ý đến chỗ thiếu khuyết của nàng, Lý Lạc Hành nỗ lực chú mục vào khuôn mặt tươi cười linh tú của con người đẹp tựa thiên tiên kia, thình lình phát hiện, giá Lưu tiểu thư và ta thế nào lại có cấu tạo cơ thể giống nhau?!
Hắn, Lý Lạc Hành, được giáo dục cẩn thận từ nhỏ, lại đã ngoài hai mươi, lập tức hiểu ra! Đều không phải vị Lưu tiểu thư này cử chỉ hành vi không giống nữ nhân, mà chính là… nàng căn bản không phải nữ nhân!!!
“Ngươi, ngươi, ngươi…”. Trong không gian vương vấn hương rượu nồng nàn, Lý Lạc Hành thất kinh, lảo đảo té ngã, “Lưu tiểu thư” tiến lên định dìu hắn, liền bị hắn hốt hoảng đẩy mạnh ra!
“Nàng” vuốt ve cổ tay ngọc ngà đau nhức, nở nụ cười ám tà ma mị, đôi mắt mê hoặc lấp lánh tinh quang, uy hiếp nói: “Không ngờ con mọt sách như ngươi lại ỷ mạnh hiếp đáp ta. Song thật đáng tiếc, ngươi không phải là đối thủ của Long Ngự Thiên ta! Hắc hắc hắc ~~~~~~ Với mỹ mạo của ta, là nam hay nữ có gì trọng yếu?! Đến đây đi. Đến đây a?!”
Long Ngự Thiên tiến lên một bước, Lý Lạc Hành lùi lại một bước, dần dần bị dồn đến góc tường, cái này không còn đường thối lui liễu!
Lý Lạc Hành liều mạng chống lại mỹ nhân nhỏ bé hơn mình, trong lúc rối trí đột nhiên nhớ ra: “Ngươi nói ngươi họ Long?! Đó… không phải quốc tính sao?! Long Ngự Thiên… Tên này hình như là…”
Long Ngự Thiên bực bội nhìn Lý Lạc Hành đang hoang mang, đôi tay linh xảo đang định làm trò tội lỗi, nghe vậy trả lời: “Chính là danh xưng của Giam Quốc Hầu! Ta trước 15 tuổi bị cấm cung, đưa lên tế đàn trấn thụ vận mệnh quốc gia, sau đó 15 tuổi được trao quyền nắm giữ long tiên(6),trên hạ hôn quân, dưới trảm nghịch thần, chính là đệ cửu đại Giam Quốc Hầu, ngũ đệ của đương kim thánh thượng – Long Ngự Thiên! Ngươi thoả mãn?”
Lý Lạc Hành giống như bị đánh một roi, chưa kịp ca thán liền ngã xuống đất bất tỉnh!
Long Ngự Thiên lay lay hắn, gắng sức đưa hắn lên giường, làm bộ than thở: “Thật vô dụng! Mới dọa một chút đã ngất? Thế này mai mốt làm sao ta vui thú chơi đùa với ngươi đây?”, ngay sau đó nhìn Lý Lạc Hành cười cười, rướn người tặng hắn nụ hôn đầu tiên, vừa xảo quyệt vừa ôn nhu, nói: “Bất quá, ai kêu ngươi ba năm trước đây, vào ngày tế thiên dám xông vào cấm địa? Ai kêu ngươi hảo tâm yên ủi tiểu hài tử cô độc len lén khóc? Ta sẽ hảo hảo yêu thương ngươi, lại thượng ngươi, tất cả đều do ngươi gây ra, giờ cho ngươi đáng đời!” Vỗ về gương mặt tuấn tú tái nhợt của Lý Lạc Hành, Long Ngự Thiên suy nghĩ, quyết định từ nay sẽ quản giáo mọi việc, ván đã đóng thuyền mới chắc chắn! Đã đến lúc động thủ!!!
“Ngày này… ta đã khổ công chờ đợi suốt ba năm a… Từ nay về sau, ta muốn ngươi một đời này bù đắp cho ta…”
~Hạ hồi phân giải~
—————
(1): cha (ta giữ nguyên vì thích từ này)
(2): ăn như hổ đói, ngấu nga ngấu nghiến
(3): tao nhã (ta cũng thích cụm từ này nữa a~)
(4): yêu kiều nhỏ nhắn (này cũng rứa a~)
(5): áo trong
(6): roi (roi vọt í, không phải quả roi quả mận nha~)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]