Chương trước
Chương sau
Lúc Tào Phức đi đến trước nhà, vừa thấy tình hình trong nội đường, hai chân có chút phát run.

Đơn Phi theo ánh mắt của gã nhìn qua, thấy một người ngồi phía sau Tào Ninh Nhi đang đứng ở trong nội đường, người đang ngồi kia dáng người khôi ngô, vai rộng eo thô, giống như một cái chuông đang ngồi ở trên giường.

Đây là Tào Hồng Tào Tử Liêm? Grandet thời kỳ Tam quốc?

Đơn Phi biết đại danh người này, ngoại trừ bởi vì người này gia tài không rõ lai lịch, cũng bởi vì bản tính keo kiệt của người này. Người ta đều là phú quý sinh lễ nghĩa, nhưng trong sách sử ghi lại, Tào Hồng cũng là phú mà háo lợi, cho dù Tào Phi vay tiền ông ta cũng không cho, về sau Tào Phi làm Hoàng đế, thiếu chút nữa bởi vì chuyện này mà xử lý Tào Hồng.

Đối với cái kỷ lục này, Đơn Phi kỳ thật cũng có chút hoài nghi, bởi vì ở thời điểm Tào Tháo khởi binh đối kháng Đổng Trác, bị thuộc cấp của Đổng Trác là Từ Vinh đánh bại, cùng với Tào Hồng chạy trối chết, khi đến Biện Thủy, Tào Tháo không có ngựa, Tào Hồng lại đem con ngựa tặng cho Tào Tháo, còn mình thì chạy theo Tào Tháo, hoàn toàn không để ý nguy hiểm chết người, còn nói thêm một câu truyền lưu thiên cổ thiên hạ có thể không có Hồng, không thể không quân.

Quân đương nhiên là chỉ Tào Tháo rồi.

Loại biểu hiện này của Tào Hồng hoàn toàn là nam nhân đích thực, hán tử kiên cường...

Chỉ là loại người như vậy, không ngờ lại vì chút tiền nhỏ mà đắc tội Tào Phi, đây là cái loại tinh thần gì chứ? Đây rõ ràng là loại tinh thần cần tiền không cần mạng a.

Đơn Phi cân nhắc trong môt thời gian ngắn, Tào Phức thì không có nhàn tình nhã trí như Đơn Phi, một khắc khi nhìn thấy phụ thân thiếu chút nữa là quay đầu bước đi, nhưng cũng biết nếu chạy trối chết, chỉ sợ sẽ bị phụ thân đa căt đưt hai chân, thấp giọng run run nói: - Đơn Phi, phương pháp ngươi nói thật sự dùng được chứ?

- Ngươi còn có phương pháp nào khác? Đơn Phi hỏi ngược lại.

Tào Phức nắm chặt nắm tay lắc đầu, cắn răng một cái đi vào trong nội đường.

BA một tiếng vang lớn.

Tào Hồng vỗ một cái vào bàn trên bàn, lớn tiếng nói: - Ngươi tên súc sinh này, còn có mặt mũi tới gặp ta?

Tào Phức bị một tiếng quát mắng của Tào Hồng làm cho chấn động đến hai chân mềm nhũn, "Bùm" một cái liền quỳ xuống đất, vâng vâng nói: - Cha, cha muốn gặp con ạ.

Gã không nói những lời này còn đỡ, vừa nói Tào Hồng lại tức giận, bỗng nhiên đứng lên nói: - Nếu lão tử không gặp ngươi, thì thật không biết việc tốt mà ngươi đã làm! Đem Ma Cường ra đây cho ta.

Đông!

Ma Cường bị ném đi ra giống như bao tải vậy, mặt mũi bầm dập, Tào Phức vừa thấy, không kìm nổi thấp giọng hỏi: - Ngươi... Ngươi... Đã nói gì đó?

- Đại công tử, ta đã khai hết rồi. Ma Cường mặt như khóc tang nói.

Được!

Trước mắt Tào Phức tối sầm, chỉ cảm thấy sắp ngã xuống đất mà ngất đi rồi, trong quá trình mơ hồ, lại nghe Tào Hồng giận nói: - Gia pháp hầu hạ.

Đổng quản gia run rẩy nâng ra một cây roi sắt, cầu xin tha thứ nói: - Đại nhân, có thể tha đại công tử hay không... y... y...

- Ngươi thay nó chịu đòn? Tào Hồng lạnh lùng nói.

Đổng quản gia cuống quít đem roi sắt đặt lên tay của Tào Hồng, rồi lui sang một bên.

Tào Hồng xách roi sắt, tiến lên một bước mắng: - Súc sinh, lão tử hỏi lại ngươi một câu, Ma Cường nói hết thảy, có phải đều là ngươi làm hay không?

Trong óc Tào Phức nổ vang không ngớt, không biết đến tột cùng Ma Cường đã nói cái gì, cũng biết không phải là chuyện gì tốt, lại nhìn xung quanh muốn tìm người cầu cứu, nhưng chỉ nhìn thấy Tào Ninh Nhi lạnh lùng, Đổng quản gia cúi thấp đầu, chỉ có Đơn Phi nhìn gã cau mày.

Trong đầu đột nhiên có phần tỉnh táo, Tào Phức rốt cục nhớ rõ Đơn Phi đã từng nói cái gì, hít sâu một hơi, Tào Phức nhớ lại lời Đơn Phi nói, rốt cục cảm thấy bất kể có được hay không, cũng phải thử một chút, ngẩng đầu nói: - Đúng vậy, hết thảy đều là con làm đấy, cha, không liên quan gì đến Ma Cường cả, cha muốn đánh liền đánh con, đừng làm khó Ma Cường.

Gì?

Chẳng những Tào Hồng sợ run lên, Ma Cường càng khó có thể tin trợn tròn mắt, ngay cả Tào Ninh Nhi, Đổng quản gia cũng đều liếc mắt nhìn lẫn nhau, nhìn ra cả hai đều không tin nổi.

Đây không phải kịch bản bình thường a.

Dựa theo lối mòn, tiểu tử này khẳng định sẽ đem mọi chuyện cần thiết đều đổ lên trên đầu Ma Cường, sau đó là Ma Cường bị đánh, Tào Phức cũng không tránh khỏi bị đánh cho béo ra một chút.

Nhưng hôm nay làm sao vậy, tiểu tử này thế nào lại gánh vác hết tất cả trách nhiệm như thế?

Tào Hồng sợ run một lúc lâu sau, roi cũng không hât lên nữa, ngược lại rủ xuống vài phần, cau mày nói: - Ngươi thừa nhận là ngươi làm hay sao?

- Vâng!

Tào Phức cắn răng nói: - Hết thảy đều là con làm đấy, con cũng biết sai lầm rồi, không cầu cha có thể tha thứ con, chỉ cầu cha lại cho con một cơ hội.

Tào Hồng nhìn thằng con trai, cảm giác có chút không quen với bộ dạng này, sau một lúc lâu mới nói: - Ngươi muốn cơ hội gì?

- Cho con một cơ hội sửa chữa sai lầm. Tào Phức thấy hình như cơn tức của lão cha đã yếu đi một chút, cảm thấy Đơn Phi dạy thật là có chút tác dụng, lập tức nói: - Con biết không nên đánh cuộc với Hạ Hầu Hành, chỉ có điều ván đã đóng thuyền, cũng chỉ có thể nghĩ phương pháp bổ cứu.

Tào Hồng tức giận chính là điểm ấy.

Khi ông ta biết được Tào Phức thua mất dược đường, phản ứng đầu tiên không phải đau lòng, mà là nổi giận, ông ta đi theo Tào Tháo nhiều năm, lập nhiều chiến công hiển hách, xưa nay rất thích thể diện, vừa nghĩ tới sau khi nhìn thấy Hạ Hầu Uyên, bị người này châm chọc, liền nén không được mà lửa giận ngập trời.

Vốn quyết định bất kể như thế nào, đánh thằng con một chút trước rồi nói sau, nhưng Tào Hồng không nghĩ tới thằng này mặc dù không có thoát thai hoán cốt, nhưng hình như lại hơi bất đồng, không ngờ nói có thể giải quyết vấn đề này, cho nên nói: - Ngươi bổ cứu như thế nào? Ông ta nói chưa dứt lời, cơn tức lại nổi lên, không kìm nổi lại nắm chặt roi.

Ngoại trừ mất mặt mà đem khế đất đưa cho Hạ Hầu gia, còn có cái phương pháp gì nữa?

Tào Phức liếc trộm Tào Hồng một cái, cố lấy dũng khí nói: - Cha, con cùng bọn họ lại đánh cược một lần nữa, thắng, món nợ này coi như là xóa bỏ.

Tào Ninh Nhi vốn im lặng không nói, nghe vậy thất thanh nói: - Huynh lại đánh cược gì?

- Ngươi còn muốn đi đánh cược? Cơn tức giận của Tào Hồng lại nổi lên.

Đổng quản gia một bên gấp giọng nói: - Đại nhân, đừng vội ở phát hỏa, trước hết nghe xem đại công tử đánh cược gì đã, nếu là có thể thắng, đây không phải là tốt nhất rồi sao?

- Ngươi thua sẽ như thế nào? Tào Ninh Nhi biết rằng đại ca mình sinh ra cái đầu chỉ để làm cảnh thôi, tác dụng còn lại nửa điểm cũng không có, gấp giọng hỏi.

- Thì... thì... thua bọn họ hai trăm vàng mà thôi. Tào Phức lắp ba lắp bắp nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Tào Ninh Nhi tái nhợt, Đổng quản gia thầm kêu không tốt, nhưng vẫn có chút kỳ vọng nói: - Vậy các ngươi đánh cược gì?

- Đánh cuộc... tửu lâu của chúng ta, một tháng, một tháng... Tào Phức nuốt xuống nước miếng, run run nói: - Một tháng sau kinh doanh nhất định có thể tốt hơn so với Hạ Hầu gia!

Thân thể mềm mại của Tào Ninh Nhi lung lay một chút, lấy tay sờ sờ trán, nghiêm nghị nói: - Huynh đã đánh cược với bọn họ rồi? Nàng biết rằng mình đang hỏi rất vô nghĩa, lập tức nói: - Tào Phức, ta hỏi huynh, huynh có biết tửu lâu Hạ Hầu gia đã mời ngự trù trong cung hay không?

- Biết. Tào Phức thành thành thật thật nói.

- Vậy huynh có biết cho dù Tào Công cũng đều thích gọi đồ ăn quán rượu Hạ Hầu gia làm hay không? Tào Ninh Nhi lại nói.

- Biết. Tào Phức lo lắng đề phòng nói.

Tào Ninh Nhi nhìn hồi lâu mới nói: - Vậy huynh có biết hay không, nếu bàn về thực lực, tửu lâu Tào gia và Hạ Hầu gia căn bản không phải cùng một đẳng cấp, Tào Phi còn là bạn bè với Hạ Hầu Hành, chống đỡ tình hình cho bọn họ, chúng ta một chút nắm chắc phần thắng đều không có?

- Biết. Trong lòng Tào Phức kêu khổ, thầm nghĩ lúc đầu ta cũng là muốn đặt cho Hạ Hầu Hành thắng đó a.

Trong đôi mắt đẹp của Tào Ninh Nhi tràn đầy tức giận, trừng mắt nhìn Đơn Phi, lớn tiếng nói: - Nếu huynh cái gì cũng đã biết rồi, tại sao lại còn làm ra cái chuyện không có đầu óc này?

Tào Phức cấm khẩu.

Cơn tức giận của Tào Hồng dâng lên, không nói hai lời, một roi liền quất xuống trước.

- Đợi một chút!

Đơn Phi rốt cục kêu lên.

Roi dừng ở giữa không trung, Tào Hồng liếc xéo Đơn Phi, không hiểu nổi tiểu tử có phần gầy yếu này có phải ăn tim gấu gan báo rồi hay không, bằng không làm sao lại lấy thân phận của một hạ nhân mệnh lệnh cho ông ta.

- Đợi cái gì?

Tào Hồng trên tay nổi gân xanh, rốt cục hỏi.

Đơn Phi âm thầm thở dài, biết Tào Phức thật vất vả mới nghe hắn một lần, nếu là bị trúng đòn, tuyệt đối sẽ đem hắn khai ra, một khi đã như vậy, cuối cùng cũng phải hiệp lực sống qua cửa ải khó khăn lúc này rồi nói sau.

- Tại hạ bất tài, cả gan hỏi Tướng Quân một việc. Đơn Phi hơi hít một hơi nói: - Nếu Tướng Quân nghe xong cảm thấy có vấn đề, đến lúc đó liền lại đánh tiếp cũng được.

Tào Phức lệ nóng lưng tròng, không nghĩ tới Đơn Phi lại có nghĩa khí như vậy.

Tào Hồng lạnh lùng nhìn Đơn Phi, từng chữ nói: - Ngươi muốn hỏi điều gì?

Đơn Phi mỉm cười nói: - Tại hạ chỉ muốn hỏi một chút lúc trước khi Tào Tư Không và Tướng Quân bị Đổng Trác đánh bại, gặp nạn ở Biện Thủy, Tướng Quân đem lương mã Bạch Hộc tặng cho Tào Tư Không, chính mình có nắm chắc còn giữ được mạng sống?

Tào Hồng ngẩn ra, không biết một hạ nhân làm thế nào biết được việc này, hồi lâu, ông ta mới lắc đầu nói: - Không có. Chuyện này đối với ông ta mà nói đã khắc sâu vào trí nhớ, giờ phút này trả lời rất có cảm giác tang thương.

Đơn Phi chậm rãi nói: - Hoá ra Tướng Quân cũng đã làm chuyện không có nắm chắc.

----------oOo----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.