Hoàn Nhan Trọng Tiết lần nữa xác định phụ cận không ai, nên cởi bỏ y phục dạ hành phía ngoài, định tự đem xương sườn tiếp nối, chỉ là bởi vì vị trí vết thương làm cho nàng không tiện phát lực, dù nàng thử rất nhiều lần cũng đều không được..
-Mọi người cẩn thận lục soát, các đại môn giờ thì đều có người gác, lúc này chỉ còn phụ cận nơi này, kiểm tra từng góc nhỏ, cho dù là đào ba thước đất cũng phải bắt cho được thích khách này.
Tiếng một tên đầu lĩnh truyền đến.
Đám thị vệ ồn ào rất nhanh liền tản ra mọi nơi, vừa lục soát vừa lấy đao đâm vào từng bụi rậm, đừng nói là một người sống, chính là một con gà nhỏ cũng giấu không được.
Hoàn Nhan Trọng Tiết âm thầm kêu khổ, hướng một phương hướng khác nhìn nhìn, phát hiện bên kia cũng có một đội thị vệ đang chạy tới, nếu bây giờ nàng không lao ra, thì sẽ bị hai đội thị vệ giáp công, trong đám thị vệ này không thiếu cao thủ, nàng nếu là võ công toàn thịnh cũng chưa có nắm chắc ứng phó lại nhiều người như vậy, huống chi đang trọng thương bên người.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, Hoàn Nhan Trọng Tiết đem thân thể hướng trong ngọn giả sơn rụt vào, hy vọng duy nhất chính là đám thị vệ kia không phát hiện được nàng.
Bất quá nàng cũng hiểu rõ loại khả năng này cực kỳ thấp, nơi đây tuy rằng kín đáo, nhưng nhiều thị vệ như vậy tìm tòi, sớm muộn gì cũng tìm tới nơi này.
Trong lúc đang lo lắng, Hoàn Nhan Trọng Tiết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/423326/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.