-Bạch Liên giáo phái muội đi làm cái chuyện nguy hiểm như vậy sao?
Tống Thanh Thư nghe được thì giận dữ, nghĩ thầm “ Chờ đến khi gặp đến Vương phu nhân, sẽ hảo hảo đè nàng ra sửa trị nàng một phen..”
-Người được phái đi đến đây, thì phải có đầy đủ uy vọng, đương nhiên so với những người khác thì phải mạo hiểm hơn một chút,
Nhìn thấy trượng phu kích động phản ứng như vậy, Chu Chỉ Nhược trong lòng cao hứng, nhu tình như nước mà nhìn qua nam nhân bên cạnh,
-Huống chi nếu không có tái ông mất ngựa thì làm sao biết được là họa hay là phúc, nếu không có đến Hiệp Khách đảo, ta như thế nào gặp lại ngươi lần nữa….
Tống Thanh Thư cầm bàn tay nhỏ bé g mềm nhẵn củanàn hôn một cái, nhẹ nói:
-Muội đứng ở trong Bạch Liên giáo quá nguy hiểm, từ nay về sau muội hãy cùng ở bên cạnh ta, đừng có quay về cái gì Bạch Liên giáo đó nữa…
-Không, ta phải đi về….
Chu Chỉ Nhược thanh âm tuy nhẹ,nhỏ, nhưng trong giọng nói tràn ngập nghiêm túc chi ý.
Tống Thanh Thư trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói:
-Ta cũng có thể đoán được nguyên nhân muội muốn về Bạch Liên giáo, thế nhưng ta có thể nói rõ ràng với muội, mặc kệ muội là chưởng môn Nga Mi cũng tốt, làm đệ tử bình thường cũng được; làm Bạch Liên giáo chủ cũng tốt, nữ nhân thảo dân cũng được, muội là thê tử của ta, điểm này không có bất luận cái gì cải biến, muội cái gì cũng không cần làm, thì cũng tìm được cái mà mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/423288/chuong-1152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.