CHƯƠNG 1115: GIỌNG NÓI CỦA TIÊN TỬ.
Đôi lông mày dài nho nhỏ, khóe miệng cong cong, nếu là Địch Vân ở chỗ này, khẳng định phải cảm thán khuôn mặt sư muội so với mấy năm trước đầy đặn chút ít, đồng dạng thân thể cũng càng tăng thêm độ lồi lỏm nẩy nở đầy đặn khêu gợi hơn trước rất nhiều..
Bất quá Vạn Sĩ Khuê lại không hào hứng thương hương tiếc ngọc, nghe được thê tử nói, không khỏi biến sắc, đứng dậy đem nàng đẩy ra:
-Cái gì gọi là hại người, chuyện của nam nhân, phu nhân chỉ là một nữ tắc thì biết cái gì!
Thích Phương buồn bã nói:
-Muội đến từ sơn dã nông thôn, không có kiến thức, thế nhưng thị phi đen trắng vẫn còn quải niệm phân biệt được, chuyện của các người hôm nay làm, muội hoặc nhiều hoặc ít cũng biết, làm người trong giang hồ cũng không có hổ thẹn đâm sau lưng đả thương người, gia gia thân là tể tướng triều đình, làm việc không từ thủ đoạn, huynh chẳng những không có không can mà ngược lại còn vẽ đường cho hươu chạy...
“ Bốp…”
Một cái tát vang dội, trên khuôn mặt trắng noãn của Thích liền hiện lên màu đỏ dấu bàn tay.
-Câm miệng!
Vạn Sĩ Khuê sợ hãi hướng ngoài cửa sổ nhìn thoáng qua, gặp phụ cận không có ai, hắn mới yên lòng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn thê tử,
-Ngươi biết cái gì, phụ thân ta là nhất mạch thứ xuất, cho tới nay ta còn lưu lạc giang hồ, nếu không nghĩ cách lấy lòng lão gia gia, thì về sao làm như thế nào đặt chân vào trong gia tộc.
-Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/423254/chuong-1118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.