Hàn Thiên Diệp cầm chặt tay của nàng, khẽ cười:
-Những năm qua nàng có nhớ ta không?
-Có…
Đại Khỉ Ti gật đầu không ngừng, có chút nghẹn ngào,
-Lúc nào cũng nhớ đến phu quân…
-Vậy thời điểm nào thì nhớ ta nhất vậy?
Hàn Thiên Diệp khóe miệng nghiền ngẫm cười hỏi.
Đại Khỉ Ti mặt ửng đỏ, không biết nghĩ tới điều gì, nhỏ giọng nói ra:
-Vào những lúc đêm dài vắng người không ngủ được…
-Những năm qua đã làm cho nàng chịu khổ…
Hàn Thiên Diệp giang rộng ra hai tay, Đại Khỉ Ti do dự, vẫn là chuyển bước, đi đến tiếp nhận hắn ôm vào trong lòng.
-Thiên Diệp, từ khi phu quân rời đi, muội không thiết đến ăn uống, nếu không phải vì truy xét tên phiên tăng Tây Vực hại chết phu quân, thì muội đã cùng xuống hoàng tuyền cùng với phu quân rồi….
Đại Khỉ Ti nước mắt tràn mi, rất nhanh làm ướt y phục trên lồng ngực đối phương.
-Không được nói lời ngây ngốc như vậy, ta lúc nào cũng muốn phu nhân sống thật tốt,
Hàn Thiên Diệp nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, liên tục an ủi,
-Phu nhân sống được hạnh phúc thì ta lại càng thêm vui vẻ.
-Thật sự sao?
Đại Khỉ Ti ngửa đầu ngơ ngác nhìn qua hắn.
-Đương nhiên là thật sự.
Hàn Thiên Diệp cười đáp.
Đại Khỉ Ti cắn cắn bờ môi, cuối cùng vẫn lắc đầu:
-Nhưng không còn có phu quân, thì muội làm sao có thể hạnh phúc được chứ..
-Ta bây giờ không phải là đang đến giúp phu nhân sao?
Hàn Thiên Diệp duỗi ra ngón tay nâng cằm của nàng lên, chậm rãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/423092/chuong-956.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.