🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 519: GIÁO CHỦ PHU NHÂN AN BÀI.
Thấy Tống Thanh Thư đẩy cửa bước vào, Phương Di kích động đứng lên:
- Tống đại ca….
Vừa định xông tới, nhưng không biết tại sao, thân hình nàng lại giữa chừng thì ngừng lại.
Nhìn vẻ mặt nàng lo lắng nặng nề, Tống Thanh Thư một hồi áy náy, Phương Di từ nhỏ chính là gia thần của Mộc Vương Phủ, đương nhiên rất dễ dàng có thể cảm nhận được hắn có vẻ không thích nàng, khiến cho lúc này lo được lo mất, ủy khuất đành nuốt vào trong bụng.
Tống Thanh Thư khe khẽ thở dài, giang hai cánh tay, cười nói:
-Lâu như vậy không gặp, không cho ta ôm một cái sao?
Phương Di ra vẻ không thể tin được lời này, bất quá rất nhanh phản ứng kịp, ngay tức khắc một luồng làn gió thơm nhập vào trong lòng của Tống Thanh Thư.
Cảm thụ được thân thể nàng hơi run rẩy, Tống Thanh Thư cảm khái nói:
-Mấy ngày qua thực sự là vất cả cho muội rồi..
Tống Thanh Thư lâu nay đã không cho Phương Di cam kết gì, đương nhiên là mấy ngày này Phương Di quá là khổ tâm.
-Có Tống đại ca nói những lời này, ta bây giờ lập tức có chết cũng đáng.
Phương Di nức nở nói.
Thấy Tống Thanh Thư vội an ủi nàng, Phương Di kể ra tâm sự trong lòng mình, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền nói:
-Tống đại ca, kỳ thực lần này ta tới là để truyền lời của Giáo Chủ phu nhân.
-Tô Thuyên?
Tống Thanh Thư trong đầu lập tức nổi lên thân hình kiều mị thấu trong xương tủy của nữ nhân này, thời gian thật dài không có tin tức của nàng, lần này đại hội Kim Xà nàng cũng không thấy nàng đến, còn tưởng rằng nàng đã xảy ra chuyện gì đây.
-Um,
Phương Di gật đầu,
-Tô tỷ tỷ nói nàng phải đến Liêu Quốc thay Tống đại ca làm một việc đại sự.
Tống Thanh Thư nhịn không được cau mày hỏi:
-Đại sự gì chứ?
Phương Di lắc đầu:
-Tô tỷ tỷ nói hiện tại không thể nói cho ngươi biết, khi nào thời cơ đến, tự nhiên Tống đại ca sẽ minh bạch tất cả.
Tống Thanh Thư biết Tô Thuyên là một nữ nhân mạnh mẽ cực kỳ có chủ kiến, là một nữ nhân cao minh, trước mắt bất tri bất giác đã đem Thần Long Giáo khống chế vào ở trong tay, thật sự là một nhân vật cực kì lợi hại, nàng nếu không muốn nói ra, điều này chứng minh thực sự là có quan hệ trọng đại, vì thế nàng không thể nói lý do.
Tống Thanh Thư đột nhiên nghĩ đến một chuyện:
-Giáo chủ phu nhân rời khỏi thì Thần Long Giáo làm sao bây giờ?
-Giáo Chủ phu nhân nói, sau khi rời khỏi, thì ta tạm thời xử lý việc trong Thần Long Giáo, bất quá có đạn dò là trước tiên hãy hỏi ý tứ của Tống đại ca.
Phương Di thanh âm khẽ run, vừa có vẻ hưng phấn lại lo lắng Tống Thanh Thư sẽ dị nghị có lời khác, nhìn hắn chằm chằm...
Tống Thanh Thư gật đầu:
-Các nguyên lão của Thần Long Giáo bị tổn thất hầu như không còn ai, muội cũng xem như là người lâu năm ở trong Thần Long Giáo, để cho muội chấp quản Thần Long Giáo, thì cũng đâu có gì không thích hợp.
-Thực sự sao?
Thấy hắn không chút do dự đáp ứng, Phương Di kinh hỉ, nàng cũng vốn là một nữ nhân mạnh mẽ, chỉ bởi vì vấn đề xuất thân nên có chút tự ti, cho nên cũng hy vọng mình có thể làm ra một trận thành tựu, ngày khác mới có bước vào gia môn họ Tống, miễn để cho những nữ nhân khác xem thường.
-Đương nhiên là thực sự, muội là nữ nhân của ta, Thần Long Giáo không giao cho muội thì giao cho ai đây chứ?
Tống Thanh Thư cười nói.
-Cám ơn đại ca.
Nge Tống Thanh Thư nói mình là nữ nhân của hắn, Phương Di trong lòng lập tức trở nên vui sướng.
-Chỉ có võ công của muội thực sự là quá thấp, sợ rằng không trấn áp được những cao thủ Thần Long Giáo.
Tống Thanh Thư đột nhiên cau mày nói, Phương Di sắc mặt cũng không nhịn được ảm đạm xuống.
-Muội đi theo ta…
Tống Thanh Thư kéo Phương Di đến phía cái giường đi đến.
-Ở chỗ này à….?
Phương Di xấu hổ, ậm ừ nói rằng,
-Nhỡ vạn nhất có người đến. . .
Nhìn nàng bất chợt ửng hồng hai gò má, Tống Thanh Thư liền hiểu rõ, buồn cười nói:
-Muội đang suy nghĩ gì cái gì vậy? Ta định đả thông kinh mạch cho muội đây.
-Hả?
Phương Di rít lên một tiếng, hận không thể lúc này có thể độn thổ xuống đất..
-Tập trung tâm trí, thả lỏng toàn thân.
Vừa ngồi xuống xếp bằng trên giường, bên tai cũng truyền đến tiếng của Tống Thanh Thư...
-Không cần sợ, hãy thả lỏng….
Tống Thanh Thư mỉm cười, ngón tay mở ra hướng các đại huyệt toàn thân Phương Di điểm tới.
Lấy võ công Tống Thanh Thư lúc này, thay người đả thông kinh mạch cũng không phải là việc khó gì, hơn một canh giờ trôi qua thì liền đã đại công cáo thành, Tống Thanh Thư xoa lấy mồ hôi trên trán:
-Được rồi, lát nữa ta sẽ cho muội một quyển Nội Công tâm pháp, một quyển Kiếm Phổ, về Thần Long Đảo tu luyện, tuy rằng vị tất chưa có thể trở thành cao thủ đệ nhất giang hồ, nhưng ứng phó với người Thần Long Giáo thì vẫn là dư sức có thừa.
Phương Di toàn thân hồng hồng, cảm thấy đời này cho tới bây giờ chưa có bào giờ thư sướng qua như thế này:
-Đa tạ Tống đại ca, lần này chắc là Tống đại ca bị hao phí rất nhiều công lực.
Nhìn Tống Thanh Thư dáng vẻ mệt mỏi, Phương Di trong lòng cảm động, những u oán trước đây nhất thời quét sạch.
-Không hao tổn bao nhiêu nội lực đâu, luyện qua vài ngày là đã trở về như cũ..
Tống Thanh Thư đáp, võ công bây giờ của hắn, nội lực sinh sôi không ngừng, một chút hao tổn công lực cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, hắn do dự một chút, vẫn là nói,
-Muội được ta tương trợ, tuy rằng trong thời gian ngắn công lực tăng lên, nhưng có được tất có mất, mượn nhờ ngoại lực thì căn cơ bất ổn, kiếp này sợ rằng muội không thể nào đạt được đỉnh cao võ đạo được..
Phương Di không quan tâm đến chút nào, lắc đầu:
-Lấy tư chất của ta, luyện cả đời cũng không thể nào đạt được cao thủ nhất lưu, cái gì là đỉnh cao võ đạo lại càng không nghĩ tới, huống chi còn có Tống đại ca bên người, thì ta muốn võ công cao như vậy để làm gì chứ…
Tống Thanh Thư đỡ lấy eo của nàng, ôm vào:
-Cái miệng nhỏ này của muội vẫn ngọt vô cùng, để cho ta nếm thử một chút…
Hắn quay qua bên cạnh Phương Di, một tay nắm bàn tay mềm nhẵn, tay kia ôm lấy bờ eo nhỏ nhắn của nàng.
-Tống..đại ca…
Phương Di có chút chịu không được rồi, bởi vì đại thủ của Tống Thanh Thư cũng đã xuyên qua vạt áo của nàng, cách bên trong y phục vuốt ve làn da của nàng, Tống Thanh Thư cũng hôn lên vành tai của nàng, rất nhanh đôi môi dời xuống, bắt đầu nhấm nháp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
Phương Di duỗi tay ôm lấy phía sau lưng Tống Thanh Thư, nghênh hợp với nụ hôn nồng nhiệt của hắn.
-Um..
Nàng kêu nhỏ một tiếng, cảm thấy đầu lưỡi Tống Thanh Thư như là linh xà quấy lấy trong miệng của nàng, bàn tay không buông tha bất kỳ một vị trí nào trên thân thể vuốt ve, làm cho toàn thân nàng nóng lên, lúc hắn đưa nàng nằm ngã xuống giường, lập tức cởi ra y phục của nàng, bàn tay xoa bóp lấy bầu vú, môi miệng cũng chuyển qua trên bộ ngực sữa của nàng liếʍ ɭáρ lấy.
Dưới sự trêu đùa sở trường của Tống Thanh Thư, hắn lục lọi ngọc thể không mảnh vải che thân kia, Phương Di dần dần thở dốc thô trọng cùng tiếng rêи ɾỉ chiếm lấy, miệng hắn cũng theo bộ ngực của nàng trượt xuống trên bụng, từng tấc từng tấc kíƈɦ ŧɦíƈɦ trên da thịt của nàng, bàn tay cũng đã đưa vào gò mu nơi rừng rậm nồng đậm đen nhánh áp xoa.
-A…
………………………………………………………………………………………..
Lúc này Phương Di đã thấy thân thể như đưa vào trong lò luyện liệt hỏa, nhiệt độ cơ hồ muốn đem nàng rùng mình hòa tan, rồi lại vui sướng khi bị dày vò, làm nàng chỉ có thể phát ra từng tiếng rêи ɾỉ giãy dụa thân thể, đột nhiên một cỗ như như thiểm điện đánh úp, thân thể của nàng căng thẳng lên, lập tức một làn chất lỏng theo nơi miệng huyệŧ tuôn ra, cái cảm giác này khiến cho Phương Di toàn thân bủn rủn, sảng khoái vạn phần…
Lúc này, Phương Di mới mở to mắt ra nhìn, thì thấy cái đầu của Tống Thanh Thư đang chôn chặt ở chính giữa chân của nàng, liếʍ ɭáρ lấy cái âm hộ của mình
-Um..a…a….
…………………………………………………………………………………….
Một lúc sau Tống Thanh Thư cũng nhịn không được nữa, ôm lấy thân thể Phương Di lập tức rút kiếm ra tra vào vỏ, trong nháy mắt hắn cảm thấy tứ chi bách hài vô cùng sảng khoái, từ nơi cái lổ nhỏ huyệŧ kia rất chặt tựa hồ đang chống cự cây côn ŧɦịŧ to của hắn tiến vào, nhưng sâu bên trong đã có một làn hấp lực khó có thể kháng cự, hấp dẫn hút lấy cây côn ŧɦịŧ đang xâm lấn thêm sâu vào trong..
-A..... đó...đúng rôi..
Phương Di hai tay nắm chặt cánh tay Tống Thanh Thư, móng tay cơ hồ hãm sâu vào trong da thịt, nàng cảm giác được cây côn ŧɦịŧ của Tống Thanh Thư đang chậm rãi đâm vào thân thể mình, từ trong huyệŧ dần dần nóng lên, nhiệt lưu cuồn cuộn hóa thành dịch nhờn càng là liên tục không ngừng trào ra, chiếm lấy thể xác nàng chính là sự tê dại kɦoáı ƈảʍ,
Theo cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư đút vào, suиɠ sướиɠ làm cho Phương Di rêи ɾỉ lên, cái mông cũng bắt đầu phối hợp với côn ŧɦịŧ của hắn giãy dụa, nhìn xem động tác Phương Di, Tống Thanh dần dần nhanh hơn tốc độ đỉnh động, hai tay hắn giữ chặt lấy eo mềm Phương Di, mỗi một lần côn ŧɦịŧ va chạm sâu trong huyệŧ đều dùng sức mà đâm mạnh vào, hai chân của nàng chẳng biết tự lúc nào đã quấn quít cuốn lấy sau hông của Tống Thanh Thư, như chân bạch tuộc bám lấy trên người của hắn, cây côn ŧɦịŧ kia ra ra vào vào trong huyệŧ làm cho nàng cực độ sảng khoái suиɠ sướиɠ, nàng cảm thấy thân thể mình nóng hổi huyết dịch sung trướng như muốn nổ vụn ra, tiếng rêи ɾỉ tiếng càng lúc càng lớn, Tống Thanh Thư nhìn thấy cái mông Phương Di cũng khá lớn, bóng loáng săn chắc đàn hồi khi dùng tay xoa bóp lên, càng làm cho người yêu thích không muốn buông tay.
…………………………………………………………………………………….
Giờ thì Tống Thanh Thư quỳ gối giữa hai chân, hai tay nâng lên cái mông đẹp của nàng, cái âm hộ đang theo cây côn ŧɦịŧ mà hướng lên phía trên cao, đồng thời đôi bàn tay vuốt ve trên khe mông nàng, thừa nhận lấy cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư như bạo phong va chạm bên dưới hạ thể mình, khuôn mặt kiều diễm đỏ bừng, cái đầu không ngừng lắc lư, đôi môi hé mở phun ra khí tức lửa nóng, xuân tình nhộn nhạo, mị thái của nàng càng là mê người đến cực điểm, kíƈɦ ŧɦíƈɦ Tống Thanh Thư lại càng thêm động tác mãnh liệt.
Cái kɦoáı ƈảʍ tiêu hồn thực cốt, dục tiên dục tử khống chế toàn bộ thể xác và tinh thần, làm cho Phương Di chỉ biết giãy dụa thân thể, để sâu trong huyệŧ thêm được thân mật tiếp xúc ma sát thêm vào, thành thịt non huyệŧ Phương Di mềm mại bao vây lấy cây côn ŧɦịŧ sản sinh ra kɦoáı ƈảʍ làm cho Tống Thanh Thư quên hết thảy, hắn chỉ biết là hung hăng đút cây côn ŧɦịŧ vào sâu trong cái mật động kiều nộn kia...
……………………………………………………………………………………….
Đôi thon dài Phương Di kẹp chặt lấy hai bên hông Tống Thanh Thư cũng mãnh liệt mà lắc lư cái mông to, nghênh hợp với cây côn ŧɦịŧ đút vào chạm đến hoa tâm, Phương Di cảm thấy hồn phách như hòa tan khi qui đầu ƈôи ŧɦịŧ liên tiếp va chạm vào đụng trên cổ đáy huyệŧ, sảng đến mức nói không nên lời, chỉ biết không ngừng rêи ɾỉ, trong chốc lát sau, toàn thân nàng run lên bần bật, cái mông lớn dùng sức hướng lên trên, thành thịt non huyệŧ co bóp ép chặt lấy cây côn ŧɦịŧ không chịu buông lỏng.
-A…. ta….ta không được….rồi…nhanh đến…ui…á….
Phương Di hai tay bỗng bật ra đưa xuống bám chặt lấy mông của Tống Thanh Thư, cái mông thịt hẩy lên từng cơn run run, hoa tâm chăm chú ngậm lấy qui đầu cây côn ŧɦịŧ Tống Thanh Thư đang chống đỡ chỗ sâu nhất trong thân thể nàng mút lấy, vách thịt từng đợt co rút, đột nhiên một làn nhiệt lưu âm tinh tuôn ra, Tống Thanh Thư liền cảm thấy thoải mái cực kỳ, thân thể của hắn lập tức cũng khẽ run rẩy, lập tức tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng hổi bắn vào trong cơ thể của nàng từng tràng một…
-Á….
Theo một tiếng rêи ɾỉ, Phương Di mệt mỏi rủ xuống hai chân, toàn thân xụi lơ trên giường, da thịt như ngọc hiện ra màu hồng của cơn cao trào, cái miệng nhỏ nhắn giương ra không ngừng thở gấp.
Sau khi tiết thân, theo du͙ƈ vọиɠ trói buộc trong thân thể được thả ra, Phương Di đỏ bừng mặt, nàng cơ hồ không dám tưởng tượng vừa rồi người phóng đãng như vậy lại là nàng, tuy nàng chưa nói ra lời xấu xa dâʍ thanh, nhưng tiếng rêи ɾỉ này cũng đã làm lòng người lay động cực kỳ….
………………………………………………………………………………………
Một lúc lâu qua đi, Phương Di khí tức tán loạn, vẻ mặt đỏ ửng đẩy Tống Thanh Thư ra:
-Tống đại ca, ta phải đi...
Tống Thanh Thư ngẩn ra:
-Đi nhanh như vậy sao? Đêm nay ở lại chỗ này nghỉ đi…
Phương Di lắc đầu:
-Ta cũng muốn hầu hạ Tống đại ca, chỉ là hôm nay hai vị tỷ tỷ đều trên núi, ta lưu lại đây thì không tiện lắm."
Phương Di tâm tư kín đáo, biết hôm nay trên núi này đang có một chưởng môn nhất phái, lại còn có công chúa của một nước, so với các nàng, thân phận mình thực sự quá thấp, nếu như các nàng suy nghĩ không thông, có thể lại bị các nàng kỵ hận lên, tương lai ngày sau sợ rằng không tốt, bởi vậy trong lòng Phương Di tuy rằng muôn vàn nguyện ý ở lại hầu hạ ở bên cạnh Tống Thanh Thư, nhưng vẫn là quyết định bứt ra rời đi.
Thấy Phương Di trong lòng đã quyết, Tống Thanh Thư có chút thất vọng:
-Như vậy a. . .
Nhìn thấy sắc mặt hắn thất vọng, Phương Di cắn môi, tiến đến bên tai hắn nói rằng:
-Nếu ngày sau Tống đại ca có tới Thần Long Đảo, muốn thế nào thì nhân gia đều chiều theo thế đó ..
Tống Thanh Thư nhãn tình sáng lên:
-Đây chính là muội nói…
Phương Di xấu hổ gật đầu, có vài phần mị ý, Tống Thanh Thư quan tâm nói:
- Lần này muội về Thần Long Đảo, tốt nhất là mang theo vài trợ thủ tin cậy cùng đi, xảy ra việc gì thì có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Phương Di gật đầu:
-Có tiểu quận chúa sẽ theo ta cùng đi, Tống đại ca cứ yên tâm đi.
Mộc Kiếm Bình? Nghĩ đến cô nương xinh đẹp này nhưng lại có vẻ hơi ngốc nghếch, Tống Thanh Thư thay Phương Di lau mồ hôi hột, đến lúc xảy ra chuyện, quả thật là không biết là ai phải chiếu ứng cho ai...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.