🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 488: Gϊếŧ NGƯỜI.
Thập Lực đại sư một đôi mắt trợn trừng lên, dựa theo võ công của lão thì há có thể nào tránh được thân pháp của Tống Thanh Thư, chỉ đành ngây người như phỗng đứng mà chờ chết.
May là Huyền Trừng đại sư đứng một bên sớm có phòng bị, thấy Tống Thanh Thư vừa động, vội vã che chắn ở giữa hai người, lão lúc này cũng không dám bất cẩn, vừa ra tay vung lên thiền trượng xuất ra chính là Phục Ma Trượng Pháp tuyệt kỹ của Thiếu Lâm tự, theo tốc độ Tống Thanh Thư phóng đến, Huyền Trừng đại sư tin rằng đối phương ngoại trừ dùng cách cứng đối cứng, thì không còn có cách khác.
Mà nếu như cứng đối cứng, Huyền Trừng không tin rằng với mấy chục năm khổ luyện của mình lại thất bại với một kẻ võ lâm hậu bối.
Thấy Tống Thanh Thư như mũi tên rời khỏi cung bay đến, vẫn không có ý định né tránh, Huyền Trừng đại sư cười gằn, thiền trượng liền hướng về trên người đối phương quét tới.
Huyền Trừng đại sư tuy rằng tinh thông thập tam môn tuyệt kỹ, nhưng tu luyện đến cảnh giới thuần thục có uy lực mạnh nhất vẫn là Bàn Nhược Chưởng cùng với Phục Ma Trượng Pháp, lão tự tin trong giang hồ thiên hạ không có bất kỳ người nào trúng phải Phục Ma Trượng Pháp mà có thể bình yên vô sự, thấy Tống Thanh Thư không né tránh, Huyền Trừng thề muốn nhân cơ hội tốt diệt trừ mầm họa này.
Mắt thấy thiền trượng sắp đánh đến Tống Thanh Thư, Huyền Trừng chưa kịp cao hứng, thì ngạc nhiên phát hiện đối phương thân thể phảng phất đã nhẹ nhàng như hóa thành một lá cây không có trọng lượng, dựa vào kình phong của thiền trượng cuốn đến, Tống Thanh Thư lập tức lộn bay qua tới một bên khác.
Không để ý tới Huyền Trừng đại sư đang đứng chết trân, Tống Thanh Thư từ bên cạnh người lão lướt qua, thì đột nhiên lại nhận ra bên cạnh người của mình một làn kình phong phóng đến, thì ra Hư Trúc đã chờ đợi ở một bên, thấy Huyền Trừng thất lợi, lập tức liền ra tay.
-Nhất Phách Lưỡng Tán?
Tống Thanh Thư liền nhận ra chiêu này, lúc trước Mộ Dung Phục chính là bị một chiêu này của Hư Trúc mà bị tổn thất lớn, bất quá hắn không phải là Mộ Dung Phục!
Tống Thanh Thư rõ ràng thấy thời cơ chớp mắt là sẽ trôi qua, nếu không nhanh hơn, đến lúc đám người này kịp phản ứng lại, với đám cao thủ bảo vệ bên dưới, thì việc mình lấy tính mạng của Thập Lực đại sư sẽ khó khăn, do đó hắn không tránh không né, tay trái một chiêu Kháng Long Hữu Hối xuất ra đón đỡ một chưởng của Hư Trúc, tay phải ngón tay chỉ một cái, một làn kiếm khí xẹt ra xuyên thủng trên trán của Thập Lực đại sư.
-Tặc tử ngươi dám…..!
Hư Trúc kinh hãi biến sắc, bất quá hắn đã không còn ngăn cản kịp, đành trơ mắt nhìn Thập Lực đại sư mất mạng tại chỗ.
Kiếm khí mới vừa đoạn sinh cơ của Thập Lực đại sư, chiêu Kháng Long Hữu Hối của Tống Thanh Thư đã chạm chưởng vào nhau với chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán của Hư Trúc.
Chưởng pháp va chạm vào nhau không có bài sơn đảo hải tạo ra tiếng nổ vang như bình thường, trên tay của Hư Trúc tựa như không có phát ra chưởng lực, trái lại là giống như hố đen có sức hút, cuồn cuộn không dứt nuốt lấy chưởng lực của Tống Thanh Thư.
-Bắc Minh Thần Công?
Tống Thanh Thư cười gằn, tiểu hòa thượng này bề ngoài trung hậu thành thật, nhưng lại âm thầm nham hiểm cực kỳ, lúc trước đối đầu với Mộ Dung Phục, dùng một chiêu Nhất Phách Lưỡng Tán lại dùng cách cứng đối cứng, đối đầu A Thanh mắt thấy không địch lại, liền vận dụng ám khí thâm độc Sinh Tử Phù ; bây giờ nhìn qua giống như muốn cứu Thập Lực đại sư, trên thực tế lại nhân cơ hội muốn hấp thu một thân công lực của mình, thật sự là đủ độc ….
Hư Trúc lúc này càng là kinh ngạc, rõ ràng chưởng pháp đã tiếp xúc được với thân thể đối phương phát động Bắc Minh Thần Công, vì sao nội lực của đối phương mà mình không có hấp thu được?
Hư Trúc đương nhiên không biết, Tống Thanh Thư đã lĩnh ngộ được cảnh giới xuất chưởng thì có thể là hư hoặc thật, nuốt hoặc nhả bất cứ thời khắc nào, chiêu vừa rồi của hắn vốn là hư lực, còn Hư Trúc lại hấp thụ nội lực của Tống Thanh Thư, khi đó nội lực của hắn đâu có xuất ra để mà hấp thu .
Nhìn thấy trên mặt Hư Trúc khϊếp sợ, Tống Thanh Thư cười lạnh, kình lực đột nhiên phun trao ra, kiếm khí bén nhọn theo kinh mạch của đối phương đang mở ra công thẳng vào.
Hư Trúc thấy tình thế không ổn, vội thu chưởng thân hình bay ngược về sau, liên tiếp lui về mấy trượng thì mới ổn định thân hình, nhìn cánh tay của mình buông thỏng xuống, Hư Trúc sắc mặt tái xanh, may là mình có công lực thâm hậu, bị kiếm khí đối phương nhập thể mà cánh tay này không bị phế đi, về sau cánh tay trong vòng mấy tháng chỉ sợ là không có cách nào vận dụng được nữa.
Tuy rằng nói ra thì nhiều như vậy, nhưng toàn bộ quá trình Tống thanh Thư xuất chiêu gϊếŧ người, quần hùng chỉ cảm thấy hoa mắt, mắt nhìn thấy Tống Thanh Thư dễ dàng tránh thoát một đòn Phục Ma trượng toàn lực của Huyền Trừng đại sư, sau đó thuận thế lấy tính mạng Thập Lực đại sư, một chưởng đánh bay Hư Trúc, cuối cùng là trong phút chốc quay trở lại trên lôi đài.
Thập Lực đại sư không phải là cao thủ hạng bình thường, Huyền Trừng càng là đại cao thủ của Thiếu Lâm tự, trong đại hội tỷ thí, võ công của Hư Trúc rực rỡ hào quang, một thân võ công không chút nào thua kém Huyền Trừng đại sư. Nhưng Tống Thanh Thư trong giây lát xuất chiêu với hai người, gϊếŧ chết Thập Lực đại sư mà quay về, thì thực lực của hắn phải kinh khủng đến cỡ nào?
"Thập bộ sát nhất nhân,
thiên lý bất lưu hành."
Hoàng Dung trong đầu đột nhiên hiện ra bài thơ của Lý Bạch.
"Sự liễu phất y khứ,
thâm tàng công dữ danh."
Da Luật Nam Tiên mặc dù đối với nền văn hóa của người Hán cũng không phải quá am hiểu, nhưng nàng thân là kiếm khách, bài thơ này của Lý Bạch rất hợp với khẩu vị của nàng, lúc này trong đầu vô tình cũng giống như Hoàng Dung, hiện ra đồng dạng chung một bài thơ của Lý Bạch.
“ Tên khốn kiếp này vẫn là rất oai phong. . .”
Viên Tử Y nghĩ đi nghĩ lại, rồi biến sắc mặt,
"Phi! Nhưng hắn là kẻ hạ lưu vô liêm sỉ, háo sắc, miệng đầy lời nói dối, gieo vạ trung lương, chiếm đoạt người thê tử của người khác.. . ."
Viên Tử Y ở trên Nga Mi sơn bị Tống Thanh Thư dao động lừa gạt, cho nên sau này ấn tượng của nàng đối với Tống Thanh Thư rất kém cỏi, sau đó lại nghe được người của Hồng Hoa Hội thêm mắm dặm muối vào, cho nên trong lòng của nàng thì Tống Thanh Thư đã biến thành kẻ đại cặn bã, giây khắc này nhận ra được lập trường của mình có buông lỏng, do đó Viên Tử Y thay đổi sắc mặt.
Cái cảm giác như vậy đâu há có một mình nàng, Quách Phù ánh mắt sáng quắc nhìn hắn chằm chằm trên lôi đài, khuôn mặt diễm lệ hưng phấn, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
-Sư tỷ….tỷ phu thật là lợi hại!
Bên phía người của Mộc vương phủ, Mộc Kiếm Bình trợn to đối mắt tròn nói, Tống Thanh Thư biểu hiện ra võ công thực sự vượt quá sự tưởng tượng của nàng, trong lúc nhất thời Mộc Kiếm Bình không nghĩ ra được từ gì để ca ngợi hắn…
-Cái gì mà là tỷ phu chứ, quận chúa đừng có nói loạn.
Phương Di ngại ngùng khi nghe Mộc Kiếm Bình nói, nhưng trong lòng thì đắc ý, đây chính là nam nhân của ta tuyển, hắn rất mạnh, cường đại thậm chí đến ngay cả Vương gia cũng phải ngưỡng mộ hắn. . .
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.