🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


-Ngươi muốn đánh cuộc gì, bổn cô nương sẽ phụng bồi.
Tống Thanh Thư vung tay:
-Hay là thôi đi, tại hạ sợ đến lúc đó cô nương thua rồi chịu không nổi.
Quách Phù giận tím mặt,
-Chờ đã, bổn cô nương làm sao có khả năng thua chứ!
Tống Thanh Thư nói:
-Đâu có đạo lý nào là nắm chắc phần thắng trong tay khi đánh cuộc chứ?
Quách Phù lại thấy mình có niềm tin tất thắng, Tống Thanh Thư tên khốn này không thấy thỏ làm mồi nên không thả chim ưng, không cho hắn mờ mắt vì tham, hắn chưa chắc sẽ dám cùng mình đánh cược.
-Được rồi, ngươi cứ đưa ra điều kiện, bổn tiểu thư sẽ phụng bồi..
Quách Phù khóe môi cong lên biểu hiện nàng hoàn toàn tự tin.
Tống Thanh Thư nhìn thoáng qua Hoàng Dung một chút, trầm ngâm chốc lát sau đó duỗi ra một ngón tay trước mặt Quách Phù:
-Chỉ một điều kiện, người thua phải đáp ứng người thắng một điều kiện, thỏa mãn bất kỳ yêu cầu gì của đối phương.
Hoàng Dung nhướng mày, là một nữ nhân, điều kiện như thế này làm sao có thể tùy tiện đáp ứng? Đang muốn mở miệng ngăn cản, ai ngờ Quách Phù đã nhanh miệng đáp ứng:
-Được….ta đáp ứng, đến thời điểm đó ta sẽ cho ngươi quỳ sủa như cẩu ở trước mặt anh hùng thiên hạ.
Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:
-Không hẳn là ta thua ...
Quách Phù hừ một tiếng:
-Ngược lại ta cũng không thể thua."
Hoàng Dung muốn ngăn cản, nhưng bất đắc dĩ vụ đánh cược đã xong, nàng còn phải lên đài chủ trì đại cục, không có thời gian ở lại đây, nàng thấy Tống Thanh Thư nói có vẻ chắc chắc như vậy, tự tin trong lòng có chút dao động, nhưng dựa vào nhãn lực của nàng, thì không nghĩ ra được Tống Thanh Thư có chút khả năng nào thắng được, đành dùng ánh mắt bất thiện trừng Tống Thanh Thư một cái, rồi thướt tha ưu nhã quay trở lại trên lôi đài, hắng giọng giới thiệu tiếp hai tuyển thủ, Hư Trúc đệ tử của Thiếu Lâm Tự cùng với Cô Tô Mộ Dung Phục.
Chu Chỉ Nhược sắc mặt biến hóa, lặng lẽ bấm bên hông Tống Thanh Thư:
-Chắc chắn là ngươi đã có chủ ý với Hoàng Dung.
-Trời đất chứng giám, ta không có nói gì a.
Tống Thanh Thư hô to oan uổng.
-Đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư xấu xa của ngươi, với cái điều kiện kia...
Chu Chỉ Nhược đôi môi khẽ cắn, trên mặt hiện lên một tia sương lạnh.
-Phu phụ Quách Tĩnh- Hoàng Dung là anh hùng mà người Hán kính ngưỡng, cũng được tất cả võ lâm giang hồ thiên hạ công nhận là đôi thần tiên hiệp lữ, nữ nhân này không thể tùy tiện chạm được.
Chu Cửu thì mặt vẻ ưu lo, hiển nhiên cũng suy nghĩ giống như Chu Chỉ Nhược, hai nàng sợ bị Quách Phù nghe thấy, nên tiến đến bên tai Tống Thanh Thư thì thầm..
Người ở bên ngoài thì chỉ thấy ba người bọn họ cực kỳ thân thiết, xa xa rất nhiều ánh mắt nam nhân bốc ra vẻ hâm mộ..
-Hừm.. lẽ nào ta ở trong lòng các người chính là loại sắc ma như thế à?
Nhìn thấy hai nàng không hẹn mà cùng gật đầu, Tống Thanh Thư nhất thời không biết nói thêm gì.
May là sự chú ý hai nàng rất nhanh bị hai người trên lôi đài hấp dẫn, nên không có tiếp tục dây dưa .
-Tên tiểu hòa thượng hình dạng bình thường, thuộc hàng chữ Hư của Thiếu Lâm Tự, thấy qua không phải là cao thủ a.
Chu Cửu quan sát một lúc, lặng lẽ bình luận nói.
-Đây là luận võ chứ không phải tuyển dung mạo, muội quản hình dạng người ta làm gì a.
Tống Thanh Thư ngạc nhiên.
-Ai cần ngươi nói..
Chu Cửu hơi đỏ mặt, những năm qua tuy nàng trải qua rất nhiều chuyện sóng gió, nhưng trong xương nàng vẫn còn là một cô nương lãng mạn, theo bản năng sẽ thích những gì thuộc về cái đẹp đẽ.
-Đừng để ý tới hắn,
Chu Chỉ Nhược kéo tay Chu Cửu, nghị luận,
-Bất quá tên tiểu hòa thượng này tuy rằng dung mạo tầm thường, nhưng kinh nghiệm mấy cuộc tỷ thí vừa rồi chúng ta đã xem, e rằng cũng sẽ đồng dạng có võ công kinh người thì sao..
Tống Thanh Thư không có dính líu vào giữa bình luận của các nàng, trái lại trong lòng suy nghĩ: “ Không nghe trong chốn giang hồ đồn đãi về Hư Trúc, vậy Hư Trúc bây giờ võ công ra làm sao, nếu hắn chưa có võ công của phái Tiêu Dao, theo niên kỷ của hắn, tu luyện võ công Thiếu Lâm thì có thể luyện thành được bao nhiêu chứ ? “
Tống Thanh Thư đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề, trên giang hồ vì sao đến giờ cũng không nghe động tĩnh gì của phái Tiêu Dao đây?
Trong khoảng thời gian hắn trầm tư này, trên lôi đài hai người đã xuất chiêu, một người là cao thủ thành danh, một người là đệ tử Thiếu Lâm trước giờ không có tiếng tăm gì, vốn tưởng rằng cục diện sẽ nghiêng về một phía, ai ngờ biểu hiện qua trận chiến, Mộ Dung Phục không có chiếm được chút thượng phong nào cả.
-Niêm Hoa Chỉ? Hòa thượng này còn nhỏ tuổi lại lĩnh ngộ luyện thành tuyệt học Niêm Hoa Chỉ này…
-Đúng đấy, quả nhiên là xuất từ Phật môn, loại võ công này nhu hòa, không cầu hại người, chỉ dùng nhu kình đành đến huyệt đạo.
-Theo ta thấy tiểu hòa thượng này không có trung hậu thành thật như dáng vẻ như vậy, vừa rồi có dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ đánh lén Mộ Dung Phục, may mà Mộ Dung công tử thân kinh bách chiến, mới vô thanh vô tức hóa chiêu.
Lần này giữa trường quần hùng tập hợp, hiển nhiên không thiếu hảo thủ cao minh có nhiều kiến thức, có người nhận ra chiêu thức Hư Trúc, thán phục không ngớt.
........................................................................................................................
Bao Bất Đồng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, lo lắng nhìn Vương Ngữ Yên hỏi:
-Vương cô nương, làm sao cô nương biết trước tiểu hòa thượng kia sẽ dùng Vô Tướng Kiếp Chỉ?
-Chỉ là do vừa rồi đã xem mấy người không có danh tiếng lại có võ công rực rỡ hào quang, nên nhắc nhở biểu ca lần này nhất định phải giữ tinh thần coi trọng đối thủ,
Vương Ngữ Yên vừa quan sát trên lôi đài hai người đang luận võ, vừa giải thích,
- Vô tướng kiếp chỉ của Thiếu Lâm Tự vô hình vô tướng, rất khó phòng bị, vì lẽ đó ta đã cố ý căn dặn biểu ca về công phu này.
-Sau khi Huyền Bi đại sư viên tịch, ta vẫn cho là chỉ còn lại có Phiên tăng Cưu Ma Trí kia biết môn công phu này, không ngờ tiểu hòa thượng hiền lành này lại cũng có môn võ công thâm độc này.
Thấy Mộ Dung Phục không ở bên cạnh Vương Ngữ Yên, Đoàn Dự liền lặng lẽ tiến tới, vừa vặn nghe được Vương Ngữ Yên bình luận, không nhịn được nói tiếp.
-Không đúng, võ công thì không nói đến chính tà, chỉ là do người triển khai là chính hay là tà, nếu Đoàn công tử nói võ công Vô Tướng Kiếp Chỉ chính tông Phật môn là thâm độc, thực sự nghe qua thấy rất buồn cười đấy.
Nhìn tên Đoàn Dự bám dai như đỉa này lại tiến đến bên người Vương cô nương, Bao Bất Đồng vô cùng căm ghét, liền thay thế chủ nhân mình nói cản lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.