Tống Thanh Thư không có ganh tỵ, trái lại có chút hưng phấn nói:
-Các ngươi có biết là hắn có mị lực bao lớn không, có vài cô nương vì hắn mà chung thân không quản đến nam nhân khác đấy.
-Có khoa trương không vậy?
Chu Cửu không tin hỏi.
Còn Tăng Nhu biểu lộ thất vọng:
-Thì ra hắn là hoa hoa công tử a.
Tống Thanh Thư hơi thở cứng lại, có chút lúng túng cười cười:
-Hắn cũng không phải là hoa hoa công tử cái gì, mà do nữ nhân tự si tình, cả đời hắn chỉ thích một nữ nhân, cho nên mới làm khổ cho mấy nữ nhân khác vì hắn mà tiếc hận a.
Chu Cửu lôi kéo tay của Tăng Nhu, vội nói:
-Nhu muội, trước mặt của hắn mà nói hoa hoa công tử, chẳng phải là làm cho hắn chột dạ xấu hổ sao?"
Tăng Nhu bừng tỉnh cả kinh, lúc này mới nhớ tới Tống Thanh Thư về phương diện này danh tiếng không thế nào tốt hơn, nên có chút quẫn bách nói:
-Kỳ thực muội nghĩ nam nhân đó vì mình chuyện tình của mình, lại cho những nữ nhân khác cả đời, thì cũng thật là vô tình đấy. Ngược lại Tống đại ca thì khác, mặc dù... tuy rằng lưu tình khắp nơi, nhưng ít ra không để cho người nào phải vì mình mà cơ khổ một đời..
Luôn luôn ngượng ngùng, Tăng Nhu đột nhiên nói ra câu đại luận này, Chu Cửu kinh ngạc, Tống Thanh Thư nghe được qua thì mặt mày rạng rỡ:
-Chỉ có Nhu muội là hiểu ta nhất, ha ha...
-Dương Quá, ta cũng đã tạ tội với ngươi rồi, ngươi còn muốn như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422562/chuong-426.html