🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 291: SẼ GẶP AI TRƯỚC ĐÂY ?
Hạ Thanh Thanh trực diện ngăn trở Tống Thanh Thư, sử dụng Kim xà kiếm pháp quỷ biến tàn nhẫn, Chu Chỉ Nhược thì dùng Bạch mãng tiên pháp cực kỳ tinh diệu, cây Trường tiên trong lúc tấn công lại vô tình bảo vệ những sơ hở chiêu thức của Hạ Thanh Thanh, đã vậy Đông Phương Mộ Tuyết thân pháp xuất quỷ nhập thần, xuất chiêu từ mọi góc độ công đến, Tống Thanh Thư bị cùng lúc ba nàng xuất thủ bị bức ép phải luống cuống tay chân.
Tống Thanh Thư không ngờ, ba loại võ công khác nhau của các nàng, lần đầu tiên phối hợp lại bổ sung liền mạch không kẽ hở, đồng thời hắn còn lo lắng làm các nàng bị thương, bởi vậy cho dù là có nhìn thấy sơ hở trong chiêu thức các nàng thì cũng phãi trông trước ngó sau, rút tay rút chân vô cùng chật vật.
Do là giả mạo Khang Hi, nên Tống Thanh Thư điều đám Đại nội thị vệ bảo vệ xung quanh cách xa nơi của mình, toàn bộ hoàng cung sử dụng sách lược phòng thủ từ xa bên ngoài, dàn mỏng ở bên trong, mặc dù như thế, bây giờ trong này gây ra động tĩnh lớn như vậy, đám Đại nội thị vệ cho dù có điếc cũng nghe được, vì thế rất nhanh chạy tới, nếu để cho bọn chúng nhìn thấy mình có võ công cái thế như thế này, e rằng trong hoàng cung chẳng mấy chốc sẽ lan truyền ra nhiều lời đồn đãi.
Những người khác có thể hồ lộng được, thế nhưng còn Thái hậu, cùng với một số người hầu hạ thân cận Khang Hi ví như lão thái giám, ma ma lão bà gì đó, khẳng định biết rất rõ ràng là Khang Hi không biết võ công, như vậy thân phận vừa giả mạo của hắn sẽ bị bại lộ.
Tống Thanh Thư tập trung, hướng về hư không đưa tay, một thanh kiếm gỗ đột ngột hướng về phía Chu Chỉ Nhược đánh tới, cây Trường tiên của Chu Chỉ Nhược đánh liên tiếp mấy chiêu, cũng không cản được Mộc kiếm đang bay trên không trung phóng tới, nàng hoa dung thất sắc, vận lên Khinh công trong Cửu Âm Chân Kinh lui nhanh về sau.
Không còn được cây Tiên kiếm của Chu Chỉ Nhược yểm hộ, cả người Hạ Thanh Thanh đều là kẽ hở, thấy nàng một chiêu kiếm đâm tới, Tống Thanh Thư thay đổi xê dịch phương vị né tránh, rồi dùng hai ngón tay kẹp lấy thân kiếm, thuận thế kéo nàng đi vòng theo, trong lúc Hạ Thanh Thanh kinh ngạc thì hắn đã điểm huyệt đạo của nàng.
-Ồ….?
Hiển nhiên là thanh Mộc kiếm liền gợi nhớ trong đầu Đông Phương Mộ Tuyết một số ký ức quen thuộc, trong mắt nàng loé ra nghi hoặc, vì thế tốc độ thân pháp hơi bị ngưng trệ, chỉ như thế trong một nháy mắt, Tống Thanh Thư nghiêng người phóng tới, nhân cơ hội điểm trúng đại huyệt trên người nàng.
Thấy hai nữ nhân liên hợp liên tiếp bị thúc thủ, Chu Chỉ Nhược hốt hoảng, chiêu thức liền có chút xáo trộn, Tống Thanh Thư vận công đẩy thanh Mộc kiếm bay tới nhiễu loạn tầm mắt của nàng, một bên vận dụng thân pháp Đạp Sa Vô Ngân, trong giây khắc đã tiệp cận bên cạnh nàng..
Cúi đầu nhìn thấy ngón tay của hắn điểm trúng huyệt đạo của mình, Chu Chỉ Nhược không cam lòng, nhưng rất nhanh cảm thấy sức lực toàn thân biến mất, hai chân mềm nhũn té xuống đất.
Tống Thanh Thư liền đưa tay ôm lấy eo Chu Chỉ Nhược, chậm rãi để nàng nằm trên đất.
Bị một nam nhân xa lạ ôm vào trong ngực, Chu Chỉ Nhược nổi giận, nhưng vô lực phản kháng, đành trợn mắt căm tức nhìn Tống Thanh Thư.
Gần đó Đông Phương Mộ Tuyết nhìn thấy tình cảnh này, đăm chiêu suy nghĩ, rất nhanh trên khóe môi nhếch lên nụ cười kỳ quái.
Nghe được tiếng bước chân quân Đại nội thị vệ đang đến gần, Tống Thanh Thư biến sắc, bóng người nhanh chóng thành vết mờ quay trở lại trên giường.
-Nô tài cứu giá chậm trễ, tội đáng chết vạn lần!
Đa Long nhìn thấy Tiểu Đông Hậu đang nằm im trên giường không rõ sống chết, trong sảnh còn có ba nữ nhân vừa nhìn thì biết ngay là thích khách, mồ hôi lạnh lập tức liền ứa ra, may là nhìn thấy Khang Hi có vẻ không có chuyện gì, nếu không thì hắn sẽ bị tội lớn diệt tộc rồi.
-Hừ, ngươi đúng là tội đáng chết vận lần,
Tống Thanh Thư lạnh lùng nói,
- Không biết ngươi làm tổng quản Đại nội thị vệ như thế nào, lần trước thì Tống Thanh Thư ám sát, bây giờ lại là ba nữ tặc này, lúc nào ngươi cũng chậm trễ đến muộn, nếu bên cạnh trẫm không có cao nhân bảo vệ, thì đã bị lũ tiểu tặc kia gϊếŧ chết rồi..
Đa Long trong lòng tràn đầy oan ức, nghĩ thầm: “Hai lần vừa rồi cũng do Hoàng thượng đem ta điều đi nơi khác, tại vì cách xa nên mới đến chậm như thế..” Có điều hắn không dám nói ra khỏi miệng, đành liên tục dập đầu nói:
-Nô tài hộ giá không chu toàn, mong Hoàng thượng giáng tội.
Tống Thanh Thư hừ một tiếng:
-Từ hôm nay ngươi chuyên tâm huấn luyện Huyết Tích Tử đi, còn cái chức vụ tổng quản Đại nội thị vệ này, hãy giao cho Địch Vâncủa Niêm Can Xử tạm thời thay thế.
Tống Thanh Thư đang tìm cách sắp xếp vào thân tín của mình, vừa vặn dựa vào việc ám sát này, đem Đa Long điều đến nơi xa.
Đa Long quýnh lên, cũng không kịp nhớ cái gì, liền vội vàng nói:
-Bẩm xin hoàng thượng cân nhắc, Địch Vân không chỉ là người Hán, hơn nữa hắn xuất thân từ Niêm Can Xử, người của Niêm Can Xử đều là do một tay nghịch tặc Tống Thanh Thư đề bạt, nếu để Địch Vân đảm nhiệm tổng quản Đại Nội Thị Vệ, nô tài lo lắng hắn sẽ có ý đồ xấu a.
-Niêm Can Xử là của trẫm thành lập, lúc nào biến thành Niêm Can Xử của Tống Thanh Thư?
Tống Thanh Thư nổi giận nói,
-Các ngươi mặc dù trung thành, nhưng võ công có hạn, không phòng ngự được với những võ lâm cao thủ trên giang hồ, vậy thì giữ lại cũng đâu có ích lợi gì? Địch Vân thì trẫm có biết, một là hắn chân chất, quan trọng hơn là hắn võ công cao cường, nếu ngươi tìm được người nào ở trong Đại nội thị vệ bcó võ công cao hơn hắn, trẫm sẽ giao làm tổng quản Đại nội thị vệ thế hắn, được chưa?
Đa Long cùng đám Đại nội thị vệ nhìn nhau, bọn họ tuy rằng đều là hảo thủ, nhưng khoảng cách so với những cao thủ hàng đầu kia còn có sự chênh lệch rất lớn, đương nhiên tất cả đều không phải là đối thủ với Địch Vân, nên trầm mặc không nói.
-Như thế này… vấn đề Địch Vân trung thành hay không thì trẫm tự có chừng mực suy xét..
Tống Thanh Thư chỉ tay nói.
-Bẩm vâng..
Đám Đại nội thị vệ liền vội vàng hành lễ nói.
-Bẩm bây giờ nô tài sẽ đem mấy tên thích khách này nhốt vào vào Thiên lao thẩm vấn, nhất định sẽ tra ra thân phận của chủ sử đứng sau bóng tối.
Đa Long nhìn trên đất ba nữ nhân, oán hận không ngớt, nếu không vì bọn họ ẩn vào ám sát, thì mình đâu có bị mất đi cái chức vụ tổng quản Đại nội thị vệ. Hừ, đợi lát nữa xem ta sẽ tra khảo các ngươi như thế nào để cho biết..
Nhưng lúc nhìn thấy tư thái ba nữ nhân cùng với khuôn mặt tuyệt đẹp, rất nhanh Đa Long trong đầu hiện ra một một số hình ảnh hấp dẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ không thích hợp lúc tra tấn...
- Ba người bọn họ hãy để trẫm trực tiếp thẩm vấn,
Tống Thanh Thư tằng hắng nhẹ một tiếng, chỉ vào ba người nói tiếp,
-Đưa bọn họ tách ra giam giữ, nhớ kỹ… đối với bọn họ không được vô lễ.
Giọng nói của Tống Thanh Thư cực kỳ lạnh lẽo.
-Bẩm vâng..
Đa Long hiểu ý gật gù, nhưng trong lòng không nhịn được cho mình vừa rồi là nhanh nhẩu đoảng, tại sao không biết nhìn cục diện, mặc dù là thích khách, nhưng các nữ nhân này đều là kẻ tuyệt sắc một trong vạn người mới có, chính mình mà còn có ý nghĩ kỳ quái trong đầu, huống hồ Hoàng thượng cũng là nam nhân a.
Trước khi bị áp giải, Đông Phương Mộ Tuyết thâm trầm liếc nhìn Tống Thanh Thư, khiến cho hắn sợ hãi trong lòng, chẳng lẽ đã bị nàng nhìn ra điều gì? Tuy rằng sử dụng Mộc kiếm là sơ hở, nhưng nghệ thuật dịch dung biến thành Khang Hi mà hắn học được, thực sự là quá mức kinh thế hãi tục, hắn tin rằng Đông Phương Mộ Tuyết vẫn không thể nào nghĩ ra mới đúng.
-Hoàng thượng, vừa rồi phát sinh chuyện gì vậy?
Tiểu Đông Hậu dần dần tỉnh lại, ngơ ngác hỏi.
-À…có mấy thích khách, đã bị chế phục rồi.
Tống Thanh Thư nhẹ nhàng vỗ vỗ trên thân thể nàng, trấn an nói.
-Nhưng thần thϊếp nhớ là hoàng thượng không biết võ công mà…
Tiểu Đông Hậu bị kinh sợ, lại bị điểm huyệt ngủ, nên vẫn chưa tỉnh táo.
-Bây giờ trong chốn giang hồ những cao thủ võ lâm ngông cuồng rất nhiều, thời gian trước trẫm tìm gặp cao nhân truyền thụ một ít võ công dùng để phòng thân, không ngờ hôm nay quả thật dùng tới.
Tống Thanh Thư giải thích.
Tiểu Đông Hậu đối với võ công một chiêu, nữa thức cũng không biết, nên không nhìn thấy rõ được lúc Tống Thanh Thư chỉ dùng cái chăn mỏng bị đánh rơi phi châm, thể hiện ra tu vi võ học cao siêu biết chừng nào,
-Hoàng thượng thật là lợi hại!
-Học võ công có những chỗ tốt mà người bình thường không cảm giác được, nhưng có một chỗ tốt chắc chắn là nàng đã từng cảm nhận được..
Tống Thanh Thư trên mặt quái dị.
-Chỗ tốt nào nhỉ ? Thứ cho thần thϊếp ngu dốt, mong rằng hoàng thượng cho biết.
Tiểu Đông Hậu nghi hoặc nhìn hắn.
-Có phải là vừa rồi nàng rất hiếu kỳ vì sao lúc thị tẩm trẫm lại long tinh hổ mãnh, ngay cả Long thương cũng to lớn bất thường phải không? Tất cả đều nhờ vào luyện võ công đấy..
Tống Thanh Thư cắn nhẹ vành tai Tiểu Đông Hậu, thấp giọng nói.
-Hoàng thượng … thật là hư!
Tiểu Đông Hậu khuôn mặt liền ửng đỏ, nghe hắn nói như vậy chen vào, một chút hoài nghi đã rất nhanh tan thành mây khói.
-Việc trẫm biết võ công, nàng tuyệt đối không nên nói cùng bất luận với người nào, đề phòng nhỡ thích khách sau này biết được có phòng bị, thời gian trẫm tu luyện võ công còn ngắn ngủi, vẫn chưa sẵn sang ứng phó được mọi chuyện..
Tống Thanh Thư ôm Tiểu Đông Hậu, ở bên nàng dặn dò.
-Ngay cả thái hậu cùng tỷ tỷ cũng không thể nói sao?
Tiểu Đông Hậu hỏi.
Biết trong miệng nàng nói tới tỷ tỷ là Đại Đông Hậu, Tống Thanh Thư gật đầu:
-Trẫm đương nhiên là tin thái hậu cùng hoàng hậu, chỉ có điều Từ Ninh Cung cùng Khôn Ninh Cung bí mật khó giữ nếu nhiều người biết đến, nhỡ không cẩn thận bị người nghe được, trẫm chỉ sợ sẽ bị nguy hiểm.
Tiểu Đông Hậu vội vã gật gù:
-Hoàng thượng yên tâm, thần thϊếp nhất định không nói cho bất luận người nào biết.
Tống Thanh Thư vui mừng, ôn nhu sẽ phủ chăn lên trên người nàng:
-Nàng hôm nay bị chấn kinh, nghỉ ngơi thật tốt đi, trẫm còn phải đi xử lý thích khách.
Vốn đã bị Tiểu Đông Hậu nhìn thấy mình biết võ công, cách an toàn nhất là âm thầm diệt trừ nàng. Có điều Tống Thanh Thư không phải là người tàn bạo, huống chi nhất nhật phu thê bách nhật ân, cho nên khoảng thời gian gần gủi sau này với nàng cũng đã sản sinh cảm tình, có mấy phần đối với nàng thương tiếc.
-À… thích khách nguy hiểm như thế, hoàng thượng nên mang theo nhiều Đại nội thị vệ một chút.
Tiểu Đông Hậu gần đây bị Tống Thanh Thư ngày ngày giao hoan, vốn thân thể âm khí bị hao hụt liên tục, vừa rồi them một hồi kinh hãi, nên vào lúc này cảm thấy mệt mỏi, rất nhanh đã ngủ say rồi.
Trước đó đã dặn dò Đại nội thị vệ đem các nàng phân chia ra nhốt tại ba gian phòng trong Càn thanh cung, Tống Thanh Thư vừa đi vừa suy nghĩ nên đến gặp ai trước.
Chu Chỉ Nhược đối với mình hận thấu xương, lần này lại chạy tới Tử Cấm Thành vì chính mình báo thù, Tống Thanh Thư cảm thấy nên đến thăm hỏi nàng.
Nhưng lại nghĩ đến vừa rồi Hạ Thanh Thanh có biểu hiện đồng qui vu tận, trong lòng lại tự trách, khoảng thời gian vừa rồi mình mê muội thân thể mềm mại của Tiểu Đông Hậu, nên để Hạ Thanh Thanh quên ở sau gáy, rồi trong đầu đột nhiên hiện ra nụ cười kỳ quái của Đông Phương Mộ Tuyết vừa rồi ý vị thâm trường, Tống Thanh Thư lại nghĩ đến nàng đang trọng thương trong người, nhưng từ ngàn dặm xa xôi từ Vân Nam chạy đến Yến Kinh, ân tình này đã vượt qua dự liệu của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.