CHƯƠNG 258: CHÂN TÌNH THẬT GIẢ LẪN LỘN. Phương Di đang suy tư, thì nghe được Tống Thanh Thư lại mở miệng: -Phương cô nương, không biết đêm muộn như vậy tìm đến ta là có chuyện gì? Nghe được hắn nói, Phương Di đứng lên, nhìn ánh mắt Tống Thanh Thư, đột nhiên nàng quỳ gối xuống: -Talần này là đến gặp Tống đại ca để bồi tội đây. Phương Di nghĩ thầm dù sao mình quỳ trước mặt nam nhân của mình sau này, thì cũng không xem là khuất nhục. Dựa theo võ công Tống Thanh Thư, thì dễ dàng có thể ngăn lại hành động này, nhưng hắn sợ đối phương thừa dịp hắn đỡ dậy, thừa cơ ám toán, nên hơi chần chừ, lúc này Phương Di đã quỳ trên mặt đất rồi. -Phương cô nương, ta làm sao gánh nổi lễ lớn như vậy, mau đứng lên. Tống Thanh Thư thấy nàng thần sắc tự nhiên, không hề giống như có thủ đoạn, nên vội vàng đến đỡ cánh tay của nàng. Nào ngờ Phương Di hất tay tránh thoát tay Tống Thanh Thư, ngẩng đầu nhìn hắn nói: -Tống đại ca, nếu như không tha thứ cho ta, thì ta sẽ không đứng dậy. Tống Thanh Thư đau đầu, bất đắc dĩ nói: -Nhưng Phương cô nương muốn ta tha thứ vì chuyện gì đây? Đôi mắt đẹp Phương Di thoáng cái liền chứa đầy nước mắt, nức nở nói: -Lần trước muội bị Hồng phu nhân uy hϊếp, làm hại Tống đại ca cùng Song Nhi trúng độc, vì bản thân cũng trúng kịch độc nên phải làm chuyện bất đắc dĩ. Nhưng suốt thời gian vừa qua, tachịu không được lương tâm dằn vặt, mới thấy ra là mình rất sợ chết, nên mới làm hại Tống đại ca, thật sự không cách nào tha thứ cho bản thân mình. Tống Thanh Thư thở dài: -Phương cô nương, kỳ thật ta chưa từng bao giờ có trách đến Phương phu nhân. -Tống đại ca, nói như vậy thì chứng tỏ là đại ca vẫn chưa có tha thứ cho ta.. Nghe được Tống Thanh Thư trả lời, tuy rằng không biết hắn lời nói thật giả, nhưng trong nháy mắt đó Phương Di cảm động đến muốn khóc, cho tới nay, chính nàng cũng thấy có chút chán ghét hành vi của mình, nào ngờ Tống Thanh Thư chỉ một câu nói, liền cởi bỏ tâm kết của nàng, bất quá Phương Di nhớ kỹ mục đích của cuộc gặp này, đương nhiên sẽ không cứ như vậy mà rời đi. Tống Thanh Thư nhìn trước mắt mỹ nhân lê hoa đái vũ, tâm địa hắn thật sự chịu không nổi, ôn nhu nói: -Phương cô nương muốn như thế nào thì mới tin tưởng ta đã tha thứ qua.. Phương Di cũng không trả lời, mà nói tiếp: -Tống đại ca, đêm nay ta tới đây, còn có một chuyện khác muốn nói cho đại ca biết. -Chuyện gì? Hay là Phương phu nhân cứ trước đứng lên rồi nói sau. Phương Di lắc đầu, trên mặt ngượng ngùng: -Ta... ta muốn cùng Tống đại ca nói cho rõ ràng cái đã, -Chuyện gì? Tống Thanh Thư lại muốn đỡ nàng đứng lên, - Trước tiên cứ đứng lên lên rồi hãy nói sau. Phương Di lắc lắc đầu, trên mặt hiện lên ngượng ngùng: -Ta... ta muốn nói cho Tống đại ca biết là ta cùng Vi Tiểu Bảo ngày trước không có quan hệ phu thê, khi ấy chẳng qua là lúc ban đầu Vi Tiểu Bảo chiếm ta lấy tiện nghi. Nói xong liền đem ngày xưa hoàng cung bị thương, bị Vi Tiểu Bảo nhân cơ hội áp chế, chuyện cũ kể lại một lần. -Ta cùng Vi Tiểu Bảo không có bái đường thành thân, hơn nữa đến nay… vẫn là một thân trong sạch. Một câu tiếp theo nói nhỏ như tiếng muỗi kêu nhưng với công lực Tống Thanh Thư, hắn vẫn nghe được rõ ràng. Tống Thanh Thư nhìn xuống Phương Di lúc vừa mới nói xong cúi đầu ngượng ngùng, theo cái cổ áo có vẻ rộng thùng thình, hắn loáng thoáng thấy da thịt nàng nhiễm một tầng đỏ ửng, khuôn mặt kiều diễm, mắt phượng lưu lại một ít nước mắt ẩm ướt trên hàng lông mi cong cong, đôi môi hồng nhuận mọng nước phơn phớt có chút hé mở, mị lực nữ nhân để cho người nhịn không được, chỉ muốn đẩy té trên mặt đất hung hăng chà đạp một phen! Một thân y phục mỏng manh có thể nhìn thấy không sót đường cong nào trên thân thể, hai bầu vú như là run rẩy sôi nổi nhúc nhích đong đưa bên dưới cái yếm tơ trắng, lộ ra lấy hai đầu núʍ ѵú kiên quyết, thân thể đỏ bừng tản mát ra cái mùi nữ nhân tươi mát… Biết ánh mắt của Tống Thanh Thư đang nhìn trên thân thể mình, Phương Di tim đập lại nhanh hơn vài phần, nàng định giả bộ như không biết, để cho hắn muốn nhìn như thế nào thì nhìn, nhưng lại cải biến chủ ý, nàng giả vờ giương tay lên vén lên tóc mai, do đó mà chặn lại ánh mắt của hắn. Động tác Phương Di làm cho hắn bừng tỉnh, Tống Thanh Thư hơi lúng túngchỉ một giây khắc thất thần, làm cho nàng hiểu lầm, đành phải cười khổ nói: -Phương phu nhân,... chuyện riêng tư này, cần gì phải nói cho ta biết chứ.. -Bởi vì trong lòng của muội biết, Tống đại ca khác với những nam nhân khác . Phương Di ngẩng đầu lên, giọng nói kiên định, Tống Thanh Thư khẽ giật mình, trong lúc nhất thời không biết nên như thế nào đáp lại nàng. Phương Di buồn bã nói ra: -Tống đại ca có biết đêm nay muội tới đây, thật ra đó là do chủ ý của giáo chủ phu nhân. Tống Thanh Thư nghe lời của nàng cắt ngang, có chút hiểu được mọi chuyện, hỏi: -Tô Thuyên muốn Phương cô nương làm gì? -Giáo chủ phu nhân bởi vì không cam lòng bị Tống đại ca nắm mũi dẫn đi, nêm muốn thắt nhuệ khí của đại ca, với lại hôm nay đại ca làm giấy cho mượn một vạn lượng ngân phiếu, liền uy hϊếp ta phải tới đây câu dẫn Tống đại ca, rồi thừa dịp lén lút lấy lại tấm giấy mượn nợ kia mang trở về. Phương Di cúi đầu nói, trong lúc này không rõ nét cảm xúc trên mặt của nàng. -Phương cô nương là người của Hồng giáo chủ, vì sao lần này lại phản bội, đem hết thảy nói cho ta biết vậy. Nghe được nhiệm vụ của Phương Di lại là đến câu dẫn mình, hắn không biết là nên tán thưởng Tô Thuyên hay xem là ngốc nghếch. -Bởi vì ta đã đã lừa gạt Tống đại ca một lần, cái loại cảm giác này rất đau lòng, nên ta không muốn lần thứ hai lại tiếp tục. Phương Di ngậm miệng, tận lực chịu đựng không để cho mình khóc lên thành tiếng. Tống Thanh Thư cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, vội vàng mỉm cười nói: -Hồng phu nhân muốn câu dẫn người, sao không tự mình thực hiện, lại uy bức dẫn dụ Phương cô nương, thật là hèn hạ vô sỉ. Nào biết Phương Di nghe được hắn nói, sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể hơi run rẩy lên: -Quả nhiên trong mắt của Tống đại ca, Phương Di chỉ là một nữ nhân tư sắc bình thường, so ra kém xa giáo chủ phu nhân thiên kiều bá mị. Tống Thanh Thư lại không ngờ mình tùy tiện một câu nói, lại làm cho nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích nói: -Ý của ta nói là Hồng giáo chủ thật hèn hạ, sao Phương cô nương lại liên tưởng đến phương diện khác vậy.. Phương Di một mực vẫn quỳ, trầm mặc không nói, Tống Thanh Thư đành phải tiếp tục nói: -Nếu nói Phương cô nương có tư sắc bình thường, thì trong thiên hạ chỉ sợ cũng không có đại mỹ nhân nữa rồi. Tuy rằng biết rõ hắn đang dỗ ngọt mình, nhưng Phương Di vẫn cao hứng, lúc này mới nín khóc nói: -Nào có như vậy, trong thiên hạ so với tai, nữ nhân xinh đẹp còn hơn rất nhiều. Tống Thanh Thư mỉm cười, trong phòng lại rơi vào trầm mặc, Phương Di cắn răng, rồi ngẩng đầu nói ra: -Tống đại ca, giáo chủ phu nhân bắt buộc ta làm những chuyện ta không muốn làm, đêm nay nếu là gặp gỡ câu dẫn một nam nhân khác, ta thà chết cũng sẽ không đáp ứng, bất quá nghĩ đến là Tống đại ca, thì tai….thì ta… Tống Thanh Thư trong lòng nhảy dựng, tuy rằng biết rõ không ổn, nhưng nhịn không được vẫn hỏi: -Thì Phương cô nương làm sao? -Ta….liền gật đầu đồng ý, Phương Di dường như bất cứ giá nào cũng phải đạt được mục đích của mình, -Từ khi lần đầu tiên nhìn thấy Tống đại ca, hình ảnh của đại ca đã in vào trong lòng ta, mỗi lần đại ca đến Tử tước phủ, đó là những lúc ta vui vẻ nhất, ta đã yêu thích đại ca dù là đã muốn quên đi nhưng vẫn không được, ta cũng biết là thân phận của ta, giữa chúng ta không thể nào phát sinh được tình cảm được, vì vậy lâu nay tâm trí taluôn bị đau khổ áp lực, cho tới hôm nay giáo chủ phu nhân bắt buộc taphải đến câu dẫn đại ca, ta bị áp chế chịu không nổi nên phải nói ra … Tống Thanh Thư trợn mắt, hắn không ngại cá nước thân mật với các nữ nhân, nhưng hắn lại không muốn cùng với nữ nhân nói đến chuyện yêu thương, thấy ánh mắt Tống Thanh Thư phức tạp, rồi lại không tỏ vẻ có dấu hiệu gì, Phương Di cũng biết mình đêm nay đã không có đường lui, liền nói: -Tống đại ca, vừa rồi đại ca có nói làm như thế nào thì đại ca mới tin tưởng tha thứ cho ta… -Cái gì….? Tống Thanh Thư sững sờ. -Tống đại ca, ta nguyện ý ta dùng sự trong sạch của chính mình để rửa sạch tổn thương mà ta đã gây ra cho đại ca, cầu xin đại ca khoan dung. Phương Di đỏ mặt nói. -Phương cô nương, ta thật sự tha thứ cho cô nương rồi, bây giờ ta lập tức đem tấm giấy nợ của Hồng phu nhân giao cho cô nương, cô nương cứ mang về đưa cho Hồng phu nhân nói là đã hoàn thành nhiệm vụ thì tốt rồi. Tống Thanh Thư lúng túng nói, Phương Di nếu thân đã là thục phụ, cùng nàng gần gủi giao hoan thì hắn cũng không ngại, nhưng nàng vẫn còn tấm thân xử nữ, hắn cũng không muốn nhất thời vui thích, mà trêu chọc đến cái phiền toái vô tận này. -Tống đại ca, đai ca vẫn chưa hiểu rõ sau, lúc này không phải là ta vì muốn hoàn thành nhiệm vụ của giáo chủ phu nhân mà đến. Phương Di âm u thở dài, - Đêm nay ta đã không mặt mũi tự tiến cử giường chiếu cho đại ca rồi, nếu Tống đại ca cự tuyệt, thì ta sẽ không còn có mặt mũi nào để sống rồi. Trong lúc Tống Thanh Thư còn đang suy nghĩ tìm cách, Phương Di đã đứng dậy kéo tay của hắn, đưa vào bên trong vạt áo, -Tống đại ca, ta không có sở cầu gì cả, chỉ cần một lần này thôi, xin đại ca đừng cự tuyệt muội.. Tống Thanh Thư muốn thu hồi tay mình lại, nhưng đụng phải ánh mắt Phương Di, trong đôi mắt của nàng thủy quang dịu dàng, nước mắt dường như sắp rơi xuống, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn. Tống Thanh Thư sợ hãi cả kinh, Phương Di đã bỏ đi sở hữu tự tôn, nếu hắn đêm nay cự tuyệt nàng, chỉ sợ nàng thật sự xấu hổ và giận dữ mà tự sát chết, bởi vì cái gọi là nữ đuổi theo nam mỏng manh như tầng vải mỏng, huống chi là một mỹ nhân như nàng, khoảng cách rất gần nhìn dung nhan xinh đẹp của Phương Di, hít vào trên người nàng hương thơm nhàn nhạt, Tống Thanh Thư sớm đã động tâm, nhưng hắn một mực băn khoăn chỉ là phần trách nhiệm mà thôi. -Phương cô nương, tại sao lại phải khổ vậy chứ, cô nương biết rõ ta đối với cô nương không có gì tình ý mà. Tống Thanh Thư thở dài nói. Phương Di thần sắc buồn bã, rốt cuộc cũng hiểu trong lòng của hắn chưa bao giờ từng có nàng, nhưng rất nhanh thu thập xong tâm tình, chú ý thấy Tống Thanh Thư nói nhưng cũng không có ý dứt khoát cự tuyệt, nên vội vàng: -Tống đại ca, ta chỉ biết mình muốn đại ca là đủ rồi, đại ca có tình ý với ta hay không thì đâu có quan hệ gì, tai lâu nay mang thân phận là thê tử của Vi Tiểu Bảo ,nhưng chưa một lần hưởng qua khoái lạc, nay không có sở cầu, chỉ hy vọng có thể được đến Tống đại ca rủ xuống lòng thương, thì kiếp nhân sinh này sống cũng không uổng phí…. Tống Thanh Thư hôm nay thấy nàng rõ ràng trả giá như vậy, trong lòng khó tránh khỏi cảm động, đồng thời cũng có chút đắc chí, mình so với Vi Tiểu Bảo, lại càng dễ dàng giành được trái tim và thân thể của nàng. Tống Thanh Thư cũng không phải là thánh nhân, nhưng hắn cũng không biết tất cả mọi việc chỉ là kế sách của Phương Di lấy lui làm tiến, trước khi trở thành nữ nhân của hắn, Phương Di tự tin bằng vào thủ đoạn của mình có thể về sau chiếm hữu cắm một gốc rễ trong lòng của hắn. Cho dù bây giờ Tống Thanh Thư có thể là không muốn nàng, nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, Phương Di biết rõ nhân phẩm của hắn, cuối cùng hắn cũng sẽ không bỏ mặc nữ nhân mà hắn từng có tiếp xúc chi thân da thịt .. Giây khắc này Tống Thanh Thư hai tay trượt hướng đến trước ngực của nàng cảm nhận xúc cảm hai bầu vú ấm áp mềm mại đầy co dãn vú, Phương Di tựa như rùng mình một cái… -Phương cô nương, ta..... Tống Thanh Thư miệng ngập ngừng, trong lúc này lại không biết nói cái gì. Phương Di cúi đầu nhìn thấy hai bàn tay của hắn vẫn còn để trên hai bầu vú của mình, đỏ mặt ngập ngừng nói: -Nhân gia đã cho Tống đại ca như vậy, vậy mà còn gọi ta là Phương cô nương sao.. -Um…vậy thì xưng thì hô làm sao? Tống Thanh Thư quả thật không thể mở miệng cùng Phương Di xưng hô thân mật hơn được.. ………………………………………………………………………………….. -Nếu không... thì Tống đại ca cứ gọi là đệ muội ( em dâu ). Phương Di ngẩng đầu lên, ở chỗ sâu trong đáy mắt thoáng qua có chút giảo hoạt. -Như vậy thì làm sao được… Tống Thanh Thư lúng túng khoát tay. -Có cái gì mà không thể hay sao? Phương Di cắn môi có chút mị hoặc hỏi. Tống Thanh Thư còn đang lúng túng hướng, hắn đang ngồi ở trên giường, thì Phương Di cũng thuận thế ngã vào trong lòng ngực của hắn, còn nói thêm vào một câu: -Mong rằng đại bá ( anh chồng ) thương tiếc nhè nhẹ với đệ muội… Nửa đêm, một mỹ nhân hương thơm ngào ngạt nằm trong ngực mình, Tống Thanh Thư cho dù vẫn còn lý trí cũng bị câu nói “ đại bá “kiều mị tận xương này làm cho phá hủy hoàn toàn, ngay lập tức hắn cảm thấy bên dưới hạ thể đã cứng rắn như sắt, Hoan hỉ thiện pháp vốn là thuận theo tự nhiên, giờ cứ xem như là luyện công thì tốt rồi. Tống Thanh Thư tìm cho mình một lý do, liền không do dự nữa, lúc hắn bắt đầu dùng đôi tay xoa nắn hai bầu vú Phương Di, thân thể của nàng run rẩy, lập tức nhắm mắt lại hưởng thụ lấy kɦoáı ƈảʍ, Tống Thanh Thư cúi đầu xuống mút lấy đầu núʍ ѵú đỏ hồng của Phương Di, bên kia vú thì dùng ngón tay kẹp đầu núʍ ѵú bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đã nhô đầu ra sẵn, xoay tròn vuốt ve. Đã bị loại kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, Phương Di cảm thấy đại não tê dại, thân thể của nàng hơi giãy dụa, nơi riêng tư cửa miệng u cốc bắt đầu rỉ ra suối nước ướŧ áŧ.. Đến lúc này thì một tayTống Thanh Thư duỗi xuống xâm lấn đến ở bên dưới cái âm hộ mê người, khi đầu ngón tạy luồn vào bên trong cái tiểu nội khố vuốt dọc theo cái khe hở âm hộ, lúc rút ngón tay ra thì trên đầu ngón tay đã có dính lòe lòe tỏa sáng dịch nhờn của Phương Di tiết ra. Nhìn thấy ngọc thể chính mình bị đùa giỡn mới trong phốc chốc đã chảy ra chất lỏng trơn nhớt, Phương Di thẹn đến muốn chui xuống đất, thân thể của nàng sớm đã không thể tự chế xuân tình nhộn nhạo, cảm giác tràn đầy chập choạng tê dại làm toàn thân như không còn chút sức lực nào…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]