🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
CHƯƠNG 251: ĐIỀN QUY NÔNG HOÀI NGHI..
-Ta đã nhìn qua là không quên được mà.
Tống Thanh Thư đùa giỡn nói, trước đây hắn có ý định tìm tới bảo đồ, nên đã nghiên cứu qua rất kỹ địa hình của vùng Liêu Đông, cho nên đối với địa hình Liêu Đông hiểu rất rõ, bây giờ kết hợp nhìn bảo đồ, xác minh bên dưới một lần cho chắc chắn, rất nhanh liền nhớ kỹ đến trong đầu.
-Tống đại ca thật là lợi hại,
Song Nhi cảm khái nói,
-Tông đại ca với Tiểu Bảo thật sự là không giống nhau.
-Có cái gì không giống?
Tống Thanh Thư cũng hiếu kì Song Nhi so sánh mình với Vi Tiểu Bảo như thế nào.
-Tiểu Bảo hắn dốt đặc cán mai lại là người háo sắc, nhưng đã gặp qua là không thể quên được, hắn cũng không có nửa điểm võ công, đại ca thì võ công cái thế... Nhưng hai người chỉ có một chút tương đồng, đó là ai cũng đều đối với ta rất tốt.
Song Nhi ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.
-Nếu như Tiểu Bảo không có chết, thì muội sẽ chọn ta, hay là vẫn lựa chọn hắn?
Tống Thanh Thư không nhịn được hỏi, lời vừa ra khỏi miệng liền hận không thể cho mình một cái tát, vấn đề như thế này chẳng khác nào hỏi câu "Thê tử cùng mẫu thân của mình cùng rơi xuống nước, vậy thì sẽ cứu ai trước…”.
Quả nhiên Song Nhi sắc mặt lập tức thay đổi, trên mặt đang còn ửng đỏ lập tức trở nên trắng xám lên, do dự một lúc, lẩm bẩm nói:
- Tống đại ca....xin thứ lỗi cho ta…
Nhưng Tống Thanh Thư vẫn rộng lượng nở nụ cười:
-Song Nhi là ta không đúng, không nên đưa ra câu hỏi như thế này, ta cũng biết đáp án của muội, muội cũng không nên tự trách mình, dù sao... thì người sống lại không tranh lại với người chết.
Một câu nói tiếp theo cuối cùng giọng nói rất nhẹ, e rằng chỉ có Tống Thanh Thư mới có thể nghe được.
-Tống đại ca, ta muốn một mình thanh tỉnh một chút.
Song Nhi gượng gạo nói với hắn.
Mùi hương nồng nàn trong bầu không khí ám muội đã biến mất không tăm dạng, Tống Thanh Thư cảm thấy thêm một tia hàn băng, trong lòng rất là hối hận, gật đầu nói:
-Muội cứ nghỉ ngơi đi, sáng mai ta tới đón, chúng ta cùng đến trước mộ phần Vi huynh đệ tế bái.
-Um…
Song Nhi vùi đầu trong chăn, như có như không đáp lại một tiếng.
Mặc y phục lại, quay đầu nhìn dáng dấp Song Nhi trên giường, biết nàng bây giờ đang rơi vào hối hận áy náy tự trách bản thân mình, Tống Thanh Thư liền lặng lẽ phóng ra ngoài cửa sổ ..
Về đến phủ đệ của mình, Tống Thanh Thư không còn hứng thú trêu chọc Điền phu nhân đang ở gần đó, hắn trở lại trong gian phòng ngủ bắt đầu tu luyện Hoan Hỉ Thiện pháp, mãi cho đến khi sắc trời sáng choang ..
Mới vừa bước chân ra ngoài sân, thì ngạc nhiên thấy Điền phu nhân đang dìu Điền Quy Nông ở trong đình viện chậm rãi tản bộ..
-Quy Nông, từ từ đi, huynh cẩn thận một chút.
Điền phu nhân cẩn thận nắm tay Điền Quy Nông, dẫn dắt hắn chậm rãi di chuyển từng bước chân.
Thấy nàng một bộ dáng dấp thê tử săn sóc cho phu quân, Tống Thanh Thư trong lòng đột nhiên thoáng hiện chut ít hối hận.
-Tống huynh đệ, đã lâu không gặp…
Vào lúc này Điền Quy Nông nhìn thấy hắn, ôm quyền vấn an, một bên Điền phu nhân ánh mắt trở nên hơi lấp loé, vội vã cúi đầu không dám nhìn thẳng hắn.
-Điền huynh thương thế đã khôi phục khả quan, có thể không bao lâu nữa, liền có thể sinh long hoạt hổ.
Tống Thanh Thư nói.
Điền Quy Nông cười khổ:
-Tống huynh đệ cũng rõ ràng tình huống sức khỏe của ta, làm cái gì mà có thể... sinh long hoạt hổ, nội việc có thể khôi phục lại được võ công, thì đã tạ ơn trời đất rồi.
-Có phu nhân thê tử tri kỷ chăm sóc như vậy, Điền huynh còn có ngại gì nữa chứ..
Tống Thanh Thư nhìn Điền phu nhân cười nói.
Điền phu nhân trong lòng căng thẳng, miễn cưỡng mỉm cười, gật đầu coi như đáp lại.
-Tiểu đệ đã dặn dò hạ nhân mua nhiều dược liệu cất giữ ở trong phủ, hy vọng có thể giúp Điền huynh điều dưỡng thân thể.
Tống Thanh Thư nói,
-Sắp tới đây tiểu đệ phải rời khỏi kinh một chuyến, hai người có nhu cầu gì, tẩu tử cứ việc dặn dò hạ nhân trong phủ thì bọn họ sẽ làm..
-Tống công tử đi thời gian bao lâu vậy?
Điền phu nhân theo bản năng hỏi, hỏi xong thì có tật giật mình, nàng lặng lẽ nhìn sắc mặt Điền Quy Nông, thấy hắn không có chút nào vẻ hoài nghi, mới tiếp tục nói,
-Đa tạ Tống công tử chăm sóc, chúng ta không biết báo đáp như thế nào đây..
Tống Thanh Thư thấy Điền Quy Nông lỗ tai giật giật, vội vã cất cao giọng nói,
-Tẩu tử hà tất khách sáo, Điền huynh đã đáp ứng với tiểu đệ ngày sau gia nhập Niêm Can Xử, Điền huynh có chí khí lớn như vậy, tiểu đệ lúc này phải lấy thượng tân chi lễ đãi, huống chi, chúng ta còn là huynh đệ.
Nghe được lời hắn, Điền phu nhân tức giận trừng mắt một chút, trong lòng oán thầm: “ Nếu như Quy Nông biết ngươi đã cày cấy trên thân của ta làm chuyện đó, thì không biết hắn có thể xem ngươi là huynh đệ hay không? “
Điền Quy Nông đương nhiên không biết đến chuyện này, bây giờ hắn đang chán nản như vậy, mà lại được Tống Thanh Thư đãi lễ ngộ như thế, trong lòng hắn cũng có chút ấm áp.
Nhìn theo thân ảnh Tống Thanh Thư biến mất ở ngoài cổng, Điền Quy Nông thở dài:
-Phu nhân.. ta bây giờ một kẻ tàn phế, lại được Tống Thanh Thư lễ ngộ như thế, e rằng là có liên quan đến phu nhân a.
Điền phu nhân trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói:
-Huynh nói mê sảng cái gì vậy, Tống huynh đệ chẳng qua là thưởng thức bản lãnh của huynh, nên hi vọng một ngày nào đó huynh có thể giúp hắn một tay, chứ muội thì có quan hệ gì.
Nhìn dung nhan xinh đẹp của thê tử, Điền Quy Nông lắc đầu:
-Tống Thanh Thư tài trí gấp mười lần so với ta, võ công quyền thế càng là gấp trăm lần, ta có bản lãnh gì mà có thể lọt nổi vào mắt xanh của hắn? Phu nhân, tâm địa thiện lương, không hiểu lòng người hiểm ác, theo ta thấy, chỉ sợ là hắn đã vừa ý với phu nhân,
Điền phu nhân trong lòng căng thẳng tới cực điểm, cho rằng là phu quân của mình đã nhìn ra gì đó, chột dạ nói:
-Không thể nào, muội thấy Tống huynh đệ rõ ràng là chính nhân quân tử...
Nói tới chỗ này, Điền phu nhân dừng một chút, mới tiếp tục nói,
-Lại nói, hắn là trọng thần triều đình, sao có thể lọt nổi vào mắt xanh nhân gia tàn hoa bại liễu chứ... Ai, hay là nhìn hắn nhìn tới Điền Thanh Văn?
Điền Quy Nông lại lắc đầu, nói:
-Thanh Văn tuy rằng cũng như là mỹ nhân, nhưng làm sao sánh được với phu nhân hoa nhường nguyệt thẹn như vậy. Trước đây ở trong Thịnh Kinh thành, bao nhiêu quan to quý nhân nhìn thấy phu nhân, không phải là nhìn chằm chằm không chớp mắt sao?
Điền phu nhân giả bộ cả giận nói:
-Nhân gia thấy Tống huynh đệ hảo tâm chăm sóc chúng ta, phu quân lại lấy lòng tiểu nhân so bì với quân tử.
-Phu nhân… đừng nóng giận,
Điền Quy Nông ngượng ngùng nói,
-Cái này gọi là có tâm phòng bị người, kỳ thực đây cũng không phải là chuyện xấu gì, phu nhân quá mức xinh đẹp, ta bây giờ thì không có quyền không có thế, hộ vệ không được phu nhân. Hắn nếu như đối với phu nhân hữu tâm, đương nhiên sẽ lo cho phu nhân chu toàn...
-Càng nói càng thái quá!
Điền phu nhân gắt gỏng, chận lại nói,
-Người ta không mơ ước đến thê tử của huynh, còn huynh thì nói thêm vào là sao?"
-Trước đây thì ta đương nhiên sẽ không có ý như vậy, có điều hiện tại ta đã bị...
Điền Quy Nông trong giọng nói mang theo vô tận thương cảm.
-Quy Nông, không nên nghĩ đến chuyện kia, muội vẫn sẽ ở bên cạnh huynh.
Điền phu nhân nắm chặt hắn tay an ủi.
Điền Quy Nông không tỏ rõ ý gật gật đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
……………………………………………………………………………………….
Nhìn tấm bảng của Tử Tước phủ, Tống Thanh Thư có chút thất thần, buổi tối có thể dựa vào khinh công lén lút ẩn vào để thâu hương thiết ngọc, ban ngày thì hắn không dám lỗ mãng, sau khi thông báo qua đi, Tống Thanh Thư mới đi vào.
Đêm qua ác chiến một trận, hôm nay gặp lại, Song Nhi thần thái có chút mệt mỏi, Tống Thanh Thư cùng với nàng hàn huyên một lúc, liền theo ước định, cùng nàng cùng đi ra ngoài thành đến trước mộ phần Tiểu Bảo bái tế.
-Tống đại ca xin chờ một chút, để muội phái người chuẩn bị một chút hương nến vàng mã.
Ở trước mộ phần hoả táng bảo đồ cho Vi Tiểu Bảo, Tống Thanh Thư mục đích chủ yếu nhất vẫn là muốn làm nhạt đi hình ảnh của Vi Tiểu Bảo ở trong lòng Song Nhi.
Tấm bảo đồ kho báu thêu ở trên cái yếm của Song Nhi, đó là đồ vật mà Song Nhi thương mặc trên người, nên khó tránh khỏi thấy vật nhớ người, thì cái bóng của Vi Tiểu Bảo vẫn cứ tồn tại. Một khi thiêu hủy, tháng ngày trãi qua, Song Nhi sẽ dần dần quên mất Vi Tiểu Bảo, dù sao thời gian mới là liều thuốc xóa bỏ nỗi đau thống khổ.
-Tống đại ca, muội không đi được, lần trước đại ca cứu muội cùng Song Nhi, muội còn chưa báo đáp cho đại ca, hôm nay muội ở trong nhà tự mình làm mấy món thức ăn và chuân bị rượu ngon, chờ các người trở về, khoản đãi Tống đại ca một phen.
Một bên Phương Di đứng dậy nói.
Tống Thanh Thư nhìn thấy Phương Di vẫn như lần đầu gặp gỡ nhu mị kiều diễm, nhưng lúc thấy nét mặt nàng không vui cũng không buồn, trong lòng thầm kêu kỳ quái: “ Nữ nhân này, khuôn mặt không có dáng vẻ một chút nào ưu phiền là phu quân của mình chết cả..”
Dọc trên đường đi, Tống Thanh Thư không nhịn được tới gần Song Nhi hỏi:
-Song Nhi, Phương Di cô nương tại sao lại không đi cùng bái tế Vi Tiểu Bảo vậy?
Hắn tuy rằng cảm thấy nếu có Phương Di đi cùng thì lúc thiêu đốt bảo đồ cũng có chút vướng chân vướng tay, nhưng khi nàng không đi, càng khiến hắn cảm thấy kỳ quái.
Song Nhi thì lo lắng bị người nhìn thấy, nên đi cách xa với Tống Thanh Thư, hiện Đào Hồng, Liễu Lục hai nha hoàn lại không ở bên cạnh mình, mà là cố tình đi chậm tuốt ở phía sau, đành hồi đáp:
-Phương tỷ trong lòng luôn luôn xem thường Tiểu Bảo... Nàng là hiệp nữ xuất thân trong chốn danh gia giang hồ, dáng người xinh đẹp, đương nhiên không lọt vào mắt với Tiểu Bảo vốn là xuất thân lưu manh hèn mọn. Ngày trước là bị tình thế ép buộc, nên mới ngầm thừa nhận với Tiểu Bảo xưng hô là lão bà, nhưng trong lòng nàng xưa nay không xem qua Tiểu Bảo là phu quân của mình. Nhìn vẻ mặt của nàng, hôm nay sau khi mời tiệc Tống đại ca qua đi, có thể sẽ rời khỏi Tử Tước phủ... nàng vẫn chưa thể cảm nhận đầy đủ được ưu điểm của Tiểu Bảo, vì thế nếu lựa chọn rời đi, muội cũng sẽ không trách nàng.
-Song Nhi quả thật là tâm địa thiện lương.
-Chứ tanào có tư cách gì để mà trách cứ nàng đây.
Song Nhi thở dài.
-Song Nhi, có lẽ hành động của ta đối với muội đã sai rồi.
Tống Thanh Thư thấy nàng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với Vi Tiểu Bảo, nên vội vã khuyên lơn.
-Tống đại ca.. chưa từng có ép buộc ta cái gì cả, tất cả những chuyện xảy ra là chính ta cam tâm tình nguyện, không phải là Tông đại ca sai đâu.
………………………………………………………………………………………
Nhìn trước mắt phần mộ, Song Nhi mỉm cười, duỗi ra tay nhỏ, vuốt lên mộ bia từng chữ một, tự lẩm bẩm,
-Tiểu Bảo, cho ta xin lỗi...
Tống Thanh Thư đứng thẳng ở sau lưng Song Nhi, âm thầm nói: "Vi huynh đệ, ngươi và ta kỳ thực là không có cùng chung trên một con đường, nếu như không có chuyện lần trước, chúng ta chung quy vẫn là sẽ trở thành kẻ địch, do đó ta vẫn không hối hận đã làm gϊếŧ ngươi. Ta sẽ thay ngươi nhất định chăm sóc thật tốt cho Song Nhi, còn ngươi vàg công chúa kiến Ninh ở phía dưới suối vàng, không biết khi còn sống ân oán lúc này đã đã mở lòng ra..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.