CHƯƠNG 116: TRỜI SINH MỊ CỐT. 
-Đa tạ phu nhân cứu giúp, thϊếp thân Lạc Băng, xin hỏi phu nhân cao tính đại danh? 
Lạc Băng tỉnh lại, nhìn thấy một mỹ nữ diện mạo cực kỳ xinh đẹp, đang thay mình rịt thuốc thay quần áo, Hạ Thanh Thanh tóc đã búi lên sau ót, đương nhiên Lạc Băng hiểu rằng nàng đã có phu quân giống mình, nên xưng gọi là phu nhân. 
-Không phải là ta cứu … 
Hạ Thanh Thanh mỉm cười nhạt. 
-Cứu ngươi là người đang ở bên ngoài kia. 
Lạc Băng ngẩng đầu nhìn ra ngoài, vừa vặn vào lúc này Tống Thanh Thư đẩy cửa vào, thấy rõ hình dạng hắn, Lạc Băng liền thất sắc, nghiến răng nói: 
-Cẩu tặc, hóa ra là ngươi! 
Tống Thanh Thư vừa vào cửa thì bị mắng chửi há hốc mồm, cười khổ nói: 
-Phu nhân, chúng ta còn chưa đến mức vừa thấy mặt đã liếc mắt đưa tình theo mức độ như thế này chứ? 
-Ngươi…..! 
Lạc Băng quýnh lên, vết thương trên người suýt chút nữa lại vỡ ra, Lý Nguyên Chỉ vội vã chạy tới an ủi nàng, quay đầu trách cứ Tống Thanh Thư: 
-Tống đại ca này …. 
Tiếng nói của cô nương mềm mại ngọt ngào như vậy, tiếng Lý Nguyên Chỉ kéo dài âm cuối, Tống Thanh Thư thân thể đều nổi gai góc, cười nói: 
-Được.. được… được, là ta sai rồi…. 
Nhìn thấy cử chỉ của Lý Nguyên Chỉ, Lạc Băng kinh ngạc hỏi: 
-Nguyên Chỉ muội muội, nơi này là chỗ nào vậy? 
-Lạc tỷ tỷ… 
Lý Nguyên Chỉ đỡ để cho Lạc Băng từ từ nằm xuống nói: 
-Nơi này là hoàng cung…. 
-Có phải là muội muội đã cứu ta? 
Lạc Băng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422252/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.