Mấy tên cường đạo tuy không hiểu rõ ý tứ của Tống Thanh Thư, nhưng trong giọng nói mang theo nghĩa trào phúng thì lộ rõ trên mặt, mấy tên cường đạo giận dữ, liền vẫy đao chém đến.
Bàn tay của Tống Thanh Thư hướng về trên mặt bàn vỗ một cái, trong ống trúc đựng đũa bị chấn động toàn bộ bắn ra, ống tay áo của hắn vung lên, dùng nội lực đẩy những chiếc đũa như mũi tên bắn về phía mấy tên cường đạo.
Mấy tiếng kêu là thảm thiết, những bàn tay của bọn đạo tặc đều bị các chiếc đũa đâm thủng, không biết là đau đớn hay hoảng sợ, bọn chúng liếc mắt nhìn nhau, chật vật mà chạy thoát khỏi tửu điếm.
Điền Quy Nông đôi mắt sáng mắt lên, gã tuy rằng không phải là cao thủ nhất lưu, nhưng nhãn lực thì không kém, nhìn thấy Tống Thanh Thư có thể lấy nội lực chuẩn xác đẩy những chiếc đũa đâm trúng lòng bàn tay mỗi người, thực sự là kinh thế hãi tục, trong lòng hơi động: “ Người này e rằng so với Miêu Nhân Phượng võ công còn cao hơn một phần. ..”
-Tại hạ Điền Quy Nông, đa tạ hai vị cứu giúp... . .
Điền Quy Nông nói còn chưa dứt lời, đã ho kịch liệt, hiển nhiên là do tác động nội thương.
Tống Thanh Thư bàn tay duỗi ra ở trước mặt Viên phu nhân:
-Viên phu nhân lấy ra đi..
-Cái gì?
Viên phu nhân ngạc nhiên, không hiểu hỏi.
-Phục Linh Thủ Ô Hoàn, trên người của tại hạ không có thuốc trị thương.
Tống Thanh Thư cười nói.
-Hừ, ngươi …
Mặc dù như thế, nhưng nhìn thấy người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422233/chuong-97.html