CHƯƠNG 057: GẶP LẠI MỘC UYỂN THANH. -Ngươi không nói lời nào thì cũng không ai nói ngươi là câm đâu. Thủy Sinh hừ: -Bổn tiểu thư bây giờ đi ngủ đây, cũng đừng trách ta không cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi kêu loạn để thị vệ dẫn người lại đây, nếu ta bị chết, thì sẽ trước tiên một đao đâm chết ngươi, cùng lắm là đồng quy vu tận. Thủy Sinh giơ lên ngọn chủy thủ mà nàng còn dấu ở trong ủng ra Nhìn trước mắt ngọn chủy thủ sáng loáng, Tống Thanh Thư thấy lạ nên hỏi: -Vậy vừa rồi tại sao cô nương không dùng chủy thủ đâm chết ta cho rồi, chẳng phải là khỏi sợ ta tiết lộ ra ngoài? Thủy Sinh khuÔn mặt đỏ lên, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này tuy rằng ngoài miệng hư hỏng, dù sao đối với mình cũng coi như không tệ, làm sao mà lại hạ thủ hắn cho được. . . -A, ta biết rồi… Tống Thanh Thư nói lớn: -Chắc chắn là cô nương thấy ta anh tuấn, võ công lại cao cường, trái tim đã chất chứa hình ảnh của ta.. Thủy Sinh bị hắn hét to thì cả kinh, nghe được hắn ăn nói càng là dở khóc dở cười, chịu không được, từ trong lòng ngực móc ra cái khăn thêu của mình thêu nhét vào trong miệng Tống Thanh Thư. -Rốt cục giờ thì cũng được thanh tĩnh. . . Thủy Sinh thở phào một cái, nằm ở trên giường mềm mại, kéo cái chăn lên, suиɠ sướиɠ nhắm hai mắt lại. . . Trong giấc mộng, Thủy Sinh nằm ngiêng qua một bên, cảm thấy toàn thân hơi bị lạnh, không tự chủ hướng gần về một chỗ ấm áp ở phía sau lưng, nàng cảm giác đó là một tấm áo bằng da nóng ấm, cả người co lại, để cái áo da đó bao trùm khắp toàn thân mình. …………………………………………………………………………………………….. Sáng sớm ngày thứ hai, một tiếng thét lên thất thanh sợ hãi phá tan buổi sáng yên tĩnh, thì ra lúc Thủy Sinh khi tỉnh lại phát hiện Tống Thanh Thư không biết tự lúc nào nàng nằm ngủ ở phía sau lưng mình, đầu nàng nằm gối lên cánh tay của hắn, thân thể như con chim nhỏ nép vào ở trong ngực của hắn, càng làm cho nàng tan vỡ chính là đôi bàn tay của mình đang nắm hài bàn tay lớn của đối phương, một tay tùy ý để nó để bao trùm ở bầu vú mềm mại của mình, bàn tay còn lại thì đè chặt tay hắn ở trên nơi đào nguyên bí ẩn bên dưới, cái nơi chỉ có phu quân sau này mới được chạm đến.. . . Đẩy mạnh hắn ra đàng nằm khoát trên người của mình, Thủy Sinh sắc mặt trắng bệch chỉ tay vào Tống Thanh Thư: -Ngươi. . . ngươi. . . ngươi. . . Lúc này nàng không nói ra được một câu hoàn chỉnh nào. -Thủy cô nương, ta đã nhắc nhở qua cô nương rồii, cẩn thận nằm sai giường. Tống Thanh Thư mở hai mắt ra, vẻ mặt vô tội nhìn nàng. -Ngươi …không phải là bị ta điểm huyệt sao? Ta còn ..trói chắc. . . Thủy Sinh khó mà tin nổi, nhìn dáo dác chung quanh. -Có phải là cô nương đang tìm cái này phải không? Tống Thanh Thư từ trong ngực lấy ra một cái khăn thêu màu lam nhạt đưa lên chop mũi hít hà ngửi, chính là ngày hôm qua Thủy Sinh lấy từ trong ngực áo ra nhét vào trong miệng hắn. -Ta là cao thủ mà, đương nhiên là tự có biện pháp. Thấy Thủy Sinh vội vã giật lấy cái khăn, tay chân cuống cuồng chỉnh sửa lại váy áo, Tống Thanh Thư lấy tay gối đầu, nằm chếch ở trên giường nhìn nàng, ung dung nói: -Thủy cô nương, cô không cần thiết phải lo lắng như vậy, tối hôm qua ta so với Liễu Hạ Huệ còn hơn, cái gì cũng đều không có làm, chỉ là. . . -Chỉ là cái gì….? Thủy Sinh ánh mắt phát lạnh.. -Chỉ là tối hôm qua có người hướng về ta trong lòng của ta, còn chủ động nắm lấy hai bàn tay của ta nhét vào sưới ấm.. -Đừng nói nữa…..! Thủy Sinh nổi giận đan xen đau khổ, hàm răng cắn chặt, nước mắt từng giọt rớt xuống. Đôi mắt Thủy Sinh ngậm lấy thanh lệ nhìn qua vô cùng xinh đẹp, Tống Thanh Thư không đành lòng nhìn nàng thương tâm liền nói: -Khóc cái gì mà khóc? Nha hoàn làm ấm giường cho công tử thì có cái gì quá mức? Nhanh lên một chút, tới hầu hạ công tử thay y phục. Thủy Sinh oán hận liếc mắt nhìn hắn, nhảy xuống giường quay lưng đi, không muốn trả lời hắn. Tống Thanh Thư cũng không để ý, sau khi chỉnh sửa lại y phục nói: -Thủy cô nương, cảm tạ tối hôm qua ơn tha chết, nên ta quyết định. . ." -Thả ta ra? Thủy Sinh vui mừng quay đầu lại. -Tuy rằng đúng là ta có ý nghĩ như vậy, có điều ta muốn thử xem có một nha hoàn xinh đẹp cực kỳ hầu hạ thì có cảm giác như thế nào, rồi sau đó ta sẽ tha cho cô nương đi. Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng. -Vô liêm sỉ, hạ lưu …dù ta có chết ngươi cũng đừng hòng! Thủy Sinh trên mặt lại bao phủ một tầng sương lạnh. -Chính cô nương có ý tưởng xấu xa.. Tống Thanh Thư làm như oan uổng, tiếp tục nói: -Ta đâu có bắt cô nương phải làm chuyện động phòng, thì cô gấp cái gì mà mắng chửi? Thủy Sinh tỉ mỉ nhớ lại, rõ ràng đêm qua Tống Thanh Thư bị mình điểm huyệt rồi trói chặt, tất cả đều chỉ là do hắn giả vờ để diễn trò với mình mà thôi, hai người võ công cách biệt quá lớn, tự mình nàng nghĩ đến chạy trốn xem như là không có khả năng lắm. . . -Chỉ làm một nha hoàn hầu hạ bình thường? Người phải trả lời thật cho ta biết, có phải là muốn bổn cô nương hầu hạ ngươi cả đời? Thủy Sinh đột nhiên ngẩng đầu nói. Tống Thanh Thư bình thản không có bị giọng nói lạnh như băng của nàng ảnh hưởng, trái lại còn hiểu được đối phương ngữ khí có chút dịu xuống, hắn liền hớn hở nói: - Cô nương đừng đứng đó mắt trợn trắng, nếu không tin, vậy ta sẽ định một kỳ hạn, nhiều nhất là nửa năm, ta sẽ để cho ngươi đi, đương nhiên, nếu như cô nương hầu hạ ta chu đáo, để ta hưởng thụ sự thoải mái, thì cũng có thể sẽ sớm thả ngươi ra. -Được, một lời đã định! Thủy Sinh lạnh giọng nói. -Nếu ta đánh lừa cô nương thì chẳng khác gì con cẩu. Tống Thanh Thư nghênh ngang ngồi vào trên ghế, vỗ vào cánh tay của mình. -Chao ui.. mau tới cho xoa bóp cho công tử, tối hôm qua bị ai đó nằm gối đầu suốt buổi tối, bây giờ tê dại quá.. Nghĩ đến tối hôm qua thân mình hắn mềm mại ấm áp, Thủy Sinh khuÔn mặt đỏ lên, nhăn nhó đi tới, bỉu môi nói: -Uầy… có phải là nơi này? -Xuống dưới một chút.. đúng. . . đúng. . . khí lực nhẹ chút….ừ.. Tống Thanh Thư có cảm giác ngũ tạng lục phủ thoải mái như là vừa ăn nhân sâm vậy, cũng không phải là bởi vì thủ pháp của Thủy Sinh cao minh, mà dù là cho nàng có cao minh đến đâu, cũng không sánh bằng được lúc trong thời hiện đại Tống Thanh Thư đi mát xa ở những nơi nổi tiếng bên ngoài. Tống Thanh Thư thấy thẩn thể mình thoải mái then chốt chính là vì thân phận của Thủy Sinh, nghĩ đến nàng đường đường là một thiên kim đại tiểu thư, từ nhỏ đến lớn chưa từng làm việc nặng, nhưng bây giờ lại nắm vai xoa bóp cho mình, cái cảm giác này thực sự là vô cùng suиɠ sướиɠ khác thường. Thời khắc này tâm trí Tống Thanh Thư đã là thần du vật ngoại bay bổng lên trời. ………………………………………………………………………………………….. Lúc Vi Tiểu Bảo bước vào thì nhìn thấy Thủy Sinh có quy củ đứng phía sau Tống Thanh Thư, đôi con ngươi của gã suýt chút nữa rớt xuống, liền kéo Tống Thanh Thư qua một bên, cười hắc hắc nói: -Tống đại ca quả nhiên là cao thủ bên trong cao thủ, chỉ một buổi tối đã đem trái ớt này thu thập ngoan ngoãn. Vi Tiểu Bảo do không biết võ công, cho nên lời nói của hắn tuy đã thấp giọng cũng đều vào trong tai Thủy Sinh, nàng nhìn lấy cái bím tóc đáng ghét của Vi Tiểu Bảo từ sau lưng, thực sự là hận không thể một đao kết liểu mạng sống của cả hai người. Dùng qua bữa sáng, Trương Khang Niên và Triệu Tề Hiền gióng trống khua chiêng cùng các thị vệ bảo vệ sứ thần lên đường về kinh, còn Vi Tiểu Bảo thì đi theo Tống Thanh Thư lặng lẽ từ cửa sau chuồn ra, hướng về Cô Tô chạy đi. …………………………………………………………………………………………… -Ui chao, không đi xe ngựa, lại chẳng có tuấn mã, một đường này còn đi bao xa a… Song Nhi, ta rất nhớ muội… Mới đi bộ trên đường một lúc, thì Vi Tiểu Bảo không ngừng than van. -Hừ…thật là vô dụng! Thủy Sinh lẩm bẩm, nhưng lời này lại bất hạnh là Vi Tiểu Bảo nghe qua. -Xú a đầu, ngươi nói cái gì? Vi Tiểu Bảo trừng nàng, sau đó là một cuộc chiến mắng nhiếc giữa hai bên bắt đầu. Thủy Sinh một hoàng hoa khuê nữ, không phải là xuất thân đầu dướng xó chợ như Vi Tiểu Bảo nên không phải là đối thủ của gã, rất nhanh Thủy Sinh bị tức cả khuÔn mặt đỏ chót, mắt phượng rưng rung.. Tống Thanh Thư ở một bên nghe được những câu mắng chửi của Vi Tiểu Bảo , âm thầm tặc lưỡi, về chuyện này so với Vi Tiểu Bảo trước mặt, thì đạo hạnh của hắn quá tầm thường không bằng cái móng tay của gã, quả thực là mất mặt xấu hổ a. Hắng giọng một tiếng, đánh gãy cuộc chiến của hai người, Tống Thanh Thư cũng muốn trước mặt hai người bọn họ khoe khoang, đối với Vi Tiểu Bảo, hắn là vì muốn tăng cường phân lượng trong lòng đối phương với mình; còn với Thủy Sinh thì là bản tính của nam nhân tại trước mặt nữ nhân thi triễn tài năng để cuốn hút.. -Đi như thế này thì quá chậm, hai người đến đây, để ta dùng khinh công đi đến Cô Tô cho nhanh. Tống Thanh Thư ngỏ ý. Hai người kia nửa tin nửa ngờ đi tới gần, Tống Thanh Thư tay trái ôm chặt lấy Thủy Sinh bờ eo nhỏ nhắn, tay phải nhấc lên bả vai của Vi Tiểu Bảo vai, vận lên khinh công Đạp Sa Vô Ngân, ba người như một làn khói xanh, rất nhanh biến mất ở xa xa. Thân thể bị Tống Thanh Thư ôm chặt, Thủy Sinh thần sắc phức tạp quay đầu nhìn qua Tống Thanh Thư trong long thầm nói: ” Sư huynh của mình bất luận về võ công hay hình dạng vẫn là đều kém xa hắn. . . “ Ai nha,.. Thủy Sinh ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy . . Không giống như Thủy Sinh tâm tư suy nghĩ phức tạp, Vi Tiểu Bảo thi "ui chao " la lên, có vẻ thập phần hưng phấn, trong lòng gã thì suy nghĩ, nếu như chính mình được khinh công có tốt như vậy, sau nay đụng chuyện bất lợi, thì bỏ chạy mất dạng ai còn đuổi theo được? Vi Tiểu Bảo là một người khi nghĩ đến sẽ làm ngay, nên gã lập tức mở miệng hỏi: -Tống đại ca, khinh công này có thể dạy cho tiểu đệ được không? Tống Thanh Thư cười khổ nói: -MÔn khinh công này cực kỳ tiêu hao nội lực, Vi huynh đệ lại không có một chút căn cơ nội công, thì làm sao học được! -Ưm… Vi Tiểu Bảo sự thất vọng lộ rõ trên nét mặt, quay đầu lại để ý nhìn thấy Tống Thanh Thư Ôn nhu đem Thủy Sinh ôm chặt vào trong ngực cùi chỏ cánh tay còn tựa trên bầu vú của nàng, còn đối với mình thì chỉ là nhấc vai, nên ganh tỵ nghĩ đến: " Hừ.. có thể tên mặt trắng này giấu môn võ công đó làm của riêng, không chịu dạy cho mình..” Tống Thanh Thư trong thời hiện đại trước đây cũng là một cao thủ nhìn mặt người mà đoán ý, nên rất nhanh nói bổ sung khúc mắc của Vi Tiểu Bảo: -Nhưng ta lại biết trong thiên hạ có một môn tuyệt đỉnh khinh công, không cần cái gì nội lực cũng có thể tập luyện được, rất thích hợp với Vi huynh đệ. -Đó là khinh công gì? Vi Tiểu Bảo lập tức tinh thần tỉnh táo lại. -Đó là Thần Hành Bách Biến. Tống Thanh Thư nhàn nhạt phun ra vài chữ: -Đó là thuyệt kỹ của Thiết Kiếm môn, càng trùng hợp hơn là Viên Thừa Chí mà chúng ta muốn đối phó biết được mÔn công phu đó. -Vậy thì tốt, đắc lai toàn bất phí công phu tự nhiên chui đến cửa, cũng không uổng phí thời gian để tính toán với hắn. Vi Tiểu Bảo cười khà khà nói tiếp. -Sau này bắt được hắn, nhất định nghiêm hình tra tấn, hỏi cho ra được môn khinh công này. -Vi huynh đệ quả nhiên thiên tính thông minh, hiện tại há miệng ra là nói thành văn vẻ a. -Tống đại ca, nói thật những lời văn vẻ đó nó nhận thức được tiểu đệ, chứ tiểu đệ thì đâu có biết bọn nó, đây là câu trước đây tiểu đệ nghe kể chuyện nên giờ nói ra. ………………………………………………………………………………………….. Trải qua hơn nửa ngày dùng khinh công chạy đi, chỉ còn cách cảnh nội Cô Tô có một nửa lộ trình, Tống Thanh Thư dù sao còn mang theo hai người, nên cảm thấy cũng đã mệt mỏi, vừa vặn thì tới giữa trưa, ngay ở ven đường có một trấn nhỏ nên ngừng lại, tìm tới một tử quán to lớn ở đó, để nghỉ ngơi một hồi rồi mới tiếp tục lên đường. -Ra ở bên ngoài, làm sao thiếu được cái này. Vi Tiểu Bảo lấy ra một xấp dày ngân phiếu. -Tống đại ca tuy võ công cao, nhưng có điều tiền chắc chắn là không có nhiều bằng tiểu đệ, ngày hôm nay đừng có khách sáo với tiểu đệ, tiểu nhị, cứ mang lên đây những món ăn ngón nhất của tửu quán. Ba người lên ở lầu hai nhàn nhã ngồi xuống, Thủy Sinh khinh thường: "Đúng là nhà nghèo mới nổi lên làm phú quí..” Còn Tống Thanh Thư lại rất thưởng thức Vi Tiểu Bảo về phần chuyện tiền bạc rất trọng nghĩa khinh tài, xoa tay đang muốn khen tặng gã vài câu, đột nhiên nghe được từ dưới lầu truyền tới một giọng nói hùng hậu: -Mộc cô nương, bần tăng đã mấy lần bỏ qua cho tính mạng ngươi, còn dây dưa nữa, đừng trách bần tăng không khách khí.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]