Tống Thanh Thư lúc này không có nghe Mộc Uyển Thanh nói cái gì cả, vừa rồi hắn nhìn qua một lần, đã đem Ngũ Nhạc kiếm pháp cùng cách phá giải ghi nhớ tròng đầu, hiện tại hắn đang nhắm hai mắt lại, trong đầu nhanh chóng vận chuyển những chiêu thức.. 
Xem qua nguyên tác, hắn đã biết rõ ràng kiếm chiêu là chết, người là sống, nếu cứ sử dụng kiếm theo lối thông thường đem những kiếm chiêu này xuất ra, đương nhiên dễ dàng bị người khác phá giải, nhưng chỉ cần sử dụng linh hoạt dùng chiêu kiếm nhập vào tâm trí hòa thành một, có thể để tránh cho bị kẻ địch nhìn theo ung dung phá vỡ. 
Tống Thanh Thư hiện giờ võ công có sức chiến đấu rất cao, nhưng thiếu khuyết tầm nhìn thực chiến, bây giờ có những tấm bích hoạ này miêu tả sinh động, để hắn dùng làm mẫu cao thủ so chiêu rèn luyện. 
Ra chiêu đúng góc độ, chớp thời cơ, cường độ mạnh yếu, cùng với chiêu tiếp chiêu theo nối liền, còn có kẻ địch ứng đối..v..v. Tống Thanh Thư cảm thấy trong đầu mình càng lúc rỏ ràng hơn. 
Đột nhiên hắn giật mình, ngưng thần quay đầu lại nhìn phía sau lưng của Mộc Uyển Thanh, thì phát hiện một lão nhân vóc dáng tiên phong đạo cốt râu tóc bạc phơ, lặng yên không một tiếng động đứng ở nơi đó tự lúc nào. 
-Thiếu hiệp còn trẻ tuổi mà thính lực tốt lắm. 
Lão nhân khẽ mỉm cười, nhìn trên vách tường những kiếm chiêu, như rơi vào hồi ức, rồi thở dài một tiếng. 
-Nhiều năm trôi qua như vậy, Nhật Nguyệt thần giáo các ngươi vẫn còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422181/chuong-45.html