CHƯƠNG 011: ĐƯỜNG CHẠY TRỐN GIAN KHỔ.
Tống Thanh Thư mặc quần áo xong, vừa mới xuống giường, cảm thấy bước chân muốn khụy xuống, nghĩ thầm thật là mệt muốn chết, hồng nhan họa thủy quả nhiên đúng là danh bất hư truyền.
Quay đầu lại nhìn Chu Chỉ Nhược vẫn còn vô lực nằm ở nơi đó, Tống Thanh Thư ngồi xuống, ngón tay vuốt ve hai má của nàng:
- Phu nhân, ta yêu ngươi như thế, làm sao mà cam lòng gϊếŧ ngươi, yên tâm đi, khi hừng đông đến thì nội lực của phu nhân gần như là đã có thể khôi phục lại.
Bị cây côn ŧɦịŧ hỏa khí to lớn dằn vặt đến sáu lần, Chu Chỉ Nhược thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Nếu không gϊếŧ ta, sau này ngươi sẽ hối hận.
- Nếu như cuối cùng chết ở trong tay ngươi, ta cũng tuyệt không hối hận.
Tống Thanh Thư hôn lên đôi môi thơm của nàng một hồi, rồi cầm tay nải đi ra ngoài, đến lúc ra cửa tựa hồ nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nói:
- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hiện tại chuyện đêm qua, ngoại trừ ngươi và ta, không một người nào khác biết được đêm nay đã xảy ra chuyện gì, ngươi cũng sẽ không ngu ngốc nói thật ra cùng với Trương Vô Kỵ chứ?
Nói xong hắn cười ha ha, rời đi xa.
Thời gian chậm rãi qua đi, phía chân trời bắt đầu ửng nắng, Chu Chỉ Nhược lập tức từ trên giường ngồi dậy đến, phía dưới hạ thể truyền đến đau đớn làm làm cho nàng suýt chút té xuống, nhìn xuống cái âm hộ thì thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422147/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.