Tống Khanh Sơ lập tức tuyệt vọng, Vô Danh thần tăng này chứa đựng bên trong thần thông quảng đại gần như là vị thần sách trong Tàng kinh các, nếu đã nói cứu không được, thì đúng thật là không có còn con đường nào để cứu.
Vô Danh thần tăng thấy tâm trạng hắn tan vỡ, lão tăng yên lặng niệm phật hiệu, rồi chậm rãi nói:
- Võ công chính là vật ngoại thân, Tống thiếu hiệp cần gì phải chấp nhất như vậy, võ công thiên hạ ngày nay, chỉ dùng để tạo nhiều sát nghiệp, tuy cũng có những người hiệp nghĩa cứu tính mạng vài người, nhưng làm sao so bì được với phật pháp phổ độ chúng sinh, Tống thiếu hiệp sao không nhân cơ hội này từ giờ nghiên cứu phật pháp. . .
Giọng nói của Vô Danh thần tăng tựa hồ có tác dụng làm cho người tĩnh tâm, Tống Khanh Sơ chậm rãi bình tĩnh lại, có điều thấy đối phương khuyên hắn quy y Phật môn, hắn không cam lòng, vội vã cự tuyệt nói:
- Đại sư có ý tốt, vãn bối chân thành ghi nhớ, có điều vãn bối trong lòng vẫn còn có quá nhiều chuyện nghi hoặc, nên cần phải đi chứng minh từng việc, thật sự không cách nào xuất gia ngay bây giờ.
- Cũng được, lão nạp thấy duyên nợ của Tống thiếu hiệp trần duyên chưa dứt, nên cũng không cưỡng cầu nữa.
Vô Danh thần tăng lắc đầu một cái, đột nhiên vươn ngón tay, trên các đại huyệt Tống Khanh Sơ đâm mấy cái, Tống Khanh Sơ chỉ cảm thấy mấy làn hơi ấm bao bọc lấy toàn thân, lúc này Vô Danh thân tang đã xoay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422141/chuong-5.html