Chương trước
Chương sau
Đau! Khó có thể chịu đựng đau! Tống Khanh Sơ chậm rãi từ hôn mê tỉnh lại, cảm thấy toàn thân xương cốt tựa hồ nát bét, ngay cả động một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, nghĩ đến trước khi hôn mê chiếc tải xe kia xông tới trước mặt, Tống Khanh Sơ trong lòng cảm thấy lạnh lẽo:

- Lẽ nào giữ được cái mạng, nhưng nửa đời sau thì bị bại liệt ở trên giường?

Đây là trong bệnh viện sao, Tống Khanh Sơ mở mắt ra, từ từ chậm rãi quan sát cảnh vật chung quanh. Chỉ thấy trước mắt một tấm lụa mỏng màu xanh không gió mà phất phơ, ngay giữa phòng, ở trên cái bàn có một ngọn nến trắng lập lòe lúc sáng lúc tối, một nữ nhân tư thái uyển chuyển quay lưng hướng với mình đang ngồi cạnh cái bàn, bàn tay chống chống má, đang suy nghĩ chuyện gì mà ngơ ngẩn đờ người ra.

Không thấy rõ dung mạo nữ nhân, có điều trong ánh sáng mờ ảo tăm tối của ánh nến chiếu vào trên người nàng với bộ thanh y mộc mạc, khung cảnh ảm đạm doạ người, Tống Khanh Sơ nghĩ thầm bệnh viện này đang giở trò quỷ gì đây, không có điện thì không nói, còn đem gian phòng bệnh bố trí như linh đường thế này, hộ sĩ thì ngồi lặng im một chỗ như là ma nữ vậy, nếu như gặp kẻ nhát gan chắc là đã bị kinh sợ chết khϊếp rồi.
Nữ nhân mặc áo xanh tựa hồ đang có tâm sự, nên không có chú ý tới trên giường nam nhân đã tỉnh lại, vào lúc này, bất chợt một nữ nhân gõ cửa đi vào bẩm báo:

- Chưởng môn, giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ cầu kiến.

Thân thể nữ nhân mặc áo xanh rõ ràng run lên một cái, có điều rất nhanh trấn định lại:

- Nam nữ khác biệt, ban đêm gặp nhau bất tiện, nói hắn quay trở về đi thôi.

Dù là ngữ khí lạnh lùng cũng khó nén được giọng nói ôn nhu kỳ ảo, vô cùng êm tai của nữ nhân áo xanh.

Lúc này bên ngoài một giọng nói trầm ổn trong sáng, giọng nam xuyên thấu vào:

- Ta tinh thông y thuật, xin tự đến để chữa thương cho Tống sư huynh, không có ý gì khác.

. . ……………………………………………………………………………………..

Từ trước đến giờ rất là quen thuộc với tình tiết tiểu thuyết của Kim Dung, Tống Khanh Sơ chợt cảm thấy một luồng khí lạnh thấm từ đầu đến chân, chuyện này nếu không là ở trong phim cổ trang, thì sao xuất hiện giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ, cảnh tượng này, chẳng lẽ chính mình đang ở trong Ỷ Thiên Đồ Long ký , mình là tên xui xẻo Tống Thanh Thư kia?
Nghĩ đến điều này, hắn hoảng kinh, trải qua bị trọng thương hôn mê, sau khi tỉnh lại tâm trí tư duy có chút hỗn độn rốt cục đã tỉnh táo dần, Tống Khanh Sơ chậm rãi nhớ lại chuyện đã xảy ra trước đây, lòng hận thù bỗng nhiên phát sinh ngập tràn.

Từ nhỏ Tống Khanh Sơ, đã là cô nhi, ở trong xã hội từng bước lần mò nỗ lực phấn đấu, cuối cùng thì tuổi còn trẻ cũng đã tạo nên một sản nghiệp, hắn tự cho là mình một chân bước vào xã hội thượng lưu, mãi đến khi gặp phải người phụ nữ kia.

Nàng xinh đẹp mỹ lệ tao nhã, xung quanh cũng có rất tuổi trẻ người nhiều ưu tú theo đuổi, có điều Tống Khanh Sơ không coi bọn họ là đối thủ, mãi cho đến một ngày có người đàn ông khác xuất hiện.

Gia tộc của gã đàn ông đó có bối cảnh truyền thống Hồng kỳ, gốc gác gia đình to lớn, thuộc hàng con ông cháu cha, bản thân gã thì tuấn nhã bất phàm…
Người phụ nữ ở giữa hai người do dự không quyết định sẽ yêu ai, vì muốn ôm mỹ nhân vào lòng, Tống Khanh Sơ lên kế hoạch tỉ mỉ cùng các thủ đoạn để tân công tình cảm của nàng, không ngừng thu phục được sự cảm động của nàng, cán cân phần thắng đang dần dần nghiêng về phía Tống Khanh Sơ.

Trong toàn bộ quá trình, gã đàn ông kia chỉ lạnh lùng quan sát nhìn ra tất cả thâm ý của Tống Khanh Sơ , mãi đến lúc cuối cùng, dựa vào một thời cơ thích hợp, gã đàn ông làm bộ vô tình, kể lại tất cả sự thật cho nàng nghe về kế hoạch thủ đoạn chiếm lấy cảm tình nàng do một tay Tống Khanh Sơ đạo diễn thiết kế.

Nàng lúc này mới biết được, những việc làm của Tống Khanh Sơ tạo cho nàng cảm động trước đây, tất cả đều là kế hoạch sắp đặt trước, nàng không chút do dự mà xoay người chia tay hắn rời đi, Tống Khanh Sơ vĩnh viễn không bao giờ quên được ánh mắt chán ghét của nàng nhìn hắn trước khi rời đi và nói một câu:
- Anh có làm được nhiều chuyện hơn nữa, cũng không sánh bằng người đàn ông kia, cho dù anh ta không hề làm một cái gì cả….

Gã đàn ông kia trước sau vẫn trước mặt nàng duy trì chính mình phong độ, bề ngoài tiếp xúc đối với Tống Khanh Sơ thì lấy lễ để tiếp đón, nhưng sau lưng Tống Khanh Sơ lại lén lút lộ ra răng nanh dữ tợn.

Công ty của Tống Khanh Sơ vì theo đuổi để nhanh chóng phát triển, cho nên tài sản thế chấp vay nợ với lãi suất rất cao, kể từ khi cùng người phụ nữ kia giao du tới nay, tình trạnh công ty càng phát triển không ngừng, rất nhiều xí nghiệp công ty thuộc cỡ lớn đều chủ động tìm tới cửa để ký kết vô số đơn đặt hàng, Tống Khanh Sơ là người tài cao gan lớn, tuy rằng hắn biết rõ có mầm họa, nhưng cũng tìm đến các ngân hàng trước giờ có mối quan hệ tốt để vay số lượng lớn tài chính, tập trung vào việc mở rộng công ty của mình.
Nào có ngờ đây là âm mưu mới bắt đầu của gã đàn ông kia, những xí nghiệp công ty đều là người của hắn ở trong bóng tối sắp đặt, đã thành công trong việc làm cho công ty của Tống Khanh Sơ phải căng mình ra về tình hình tài chính, đến lúc này thì gã đàn ông kia hành động.

Đầu tiên, các phân xưởng công ty của Tống Khanh Sơ công ty bắt đầu liên tiếp xuất hiện hàng loạt sự cố, sau đó là báo chí trắng trợn đưa tin bôi bác, làm cho lòng người bàng hoàng nghi ngại, tiếp theo những đơn đặt hàng của các xí nghiệp công ty trong thời gian ngắn dồn dập tìm tới cửa đòi lấy hàng hóa phải giao đúng trong thời hạn hợp đồng đã ký kết, coi đây là cớ để thủ tiêu sự hợp tác, cùng lúc đó, ngân hàng cũng rỏ thái độ cương quyết yêu cầu thu về tiền vay khi đến đáo hạn, trên đe dưới búa, tài chính công ty của Tống Khanh Sơ cuối cùng gãy vỡ, bị tòa án trực tiếp tuyên cáo phá sản, hầu như là trong một đêm, Tống Khanh Sơ có tài sản vài tỷ, đã biến thành kẻ mắc nợ vài tỷ, nghèo rớt mồng tơi không đồng xu dính túi.
- Cứ tưởng là gã đàn ông đó có cái vỏ bọc hoàn hảo, con ông cháu cha hào nhoáng, không nghĩ tới gã là một tên ác ma ăn tươi nuốt sống người!!!. Cao thâm….thật sự là quá cao thâm!

Tống Khanh Sơ tự giễu mình, tất cả tài sản đều bị tòa án phát mãi, hắn bây giờ không còn nhà để về, nhấc theo chai rượu, cô đơn đi bộ trong con đường tăm lối, nghĩ đến câu nói trước kia của người phụ nữ kia, trong lòng hắn lại đau xót.

"Các ngươi là những người quý tộc từ nhỏ, đương nhiên cái gì cũng không cần làm, còn ta nếu không cố gắng thành công, e sợ là nói chuyện với các ngươi một câu cũng không có tư cách. Ha ha, ta là tiểu nhân vật từ tầng dưới chót xã hội, từng bước một có trong tay đến vài tỷ, nếu không dựa vào thủ đoạn cùng mồ hôi nước mắt làm sao mà đổi lấy được? “
Trong nháy mắt đó, Tống Khanh Sơ không biết tại sao lại chợt nghĩ đến Đoàn Dự cùng Mộ Dung Phục, Tống Khanh Sơ từ trước vẫn không thích Đoàn Dự, cả ngày cái gì cũng hắn ta cũng không cần làm, chỉ biết đi du sơn ngoạn thủy tán tính yêu đương với các mỹ nhân; nội công thì không cần luyện, trực tiếp hút lấy nội lực của người nhọc nhằn khổ luyện cả đời; hắn ta cũng không muốn học võ, thì các loại tuyệt thế bí tịch lại tự động đưa tới cửa miệng; đồ chó thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không cần tranh giành, chỉ có là Đoàn Dự..

Ngược lại Mộ Dung Phục thì khổ ép, trên người mang nỗi gia hận quốc thù, từ nhỏ đã phải tu luyện võ công, vì đại nghiệp phục quốc nên đành bôn tẩu khắp nơi, đều không có thời gian nhàn hạ bận tâm đến tư tình nhi nữ, cuối cùng rơi vào kết cục thê thảm như thế.
Tống Khanh Sơ cảm giác mình bây giờ rất giống như Mộ Dung Phục kia, còn gã đàn ông kia lại giống như Đoàn Dự, bọn họ cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ đối phương sai lầm là ra tay, bởi vì bọn họ trời sinh đã nắm giữ được tất cả uy quyền.

Còn mình cùng với Mộ Dung Phục giống nhau, bắt buộc phải hành động, muốn cái gì cũng là phải tự dựa vào bản thân chính mình để nắm lấy. . .

………………………………………………………………………………………………

Đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên cảm thấy không đúng, Tống Khanh Sơ quay đầu lại, thì một chiếc xe tải lớn đã chạy đến trước mặt tông thẳng vào hắn, thâm hình bị hất tung bay ra ngoài, hắn cảm thấy cả người xương cốt đều nứt, lúc rơi xuống đất trước, hắn phảng phất còn nghe được tiếng tài xế gọi điện thoại nói:
- Đã giải quyết xong hắn!

Sau đó ý thức của Tống Khanh liền rơi vào vô tận bên trong bóng tối.

Sau đó cảnh sát giao thông đến giám định lập biên bản rồi kết luận : Tống Khanh Sơ trên người mang món nợ khổng lồ, cùng đường không lối thoát, uống rượu say hướng đâm đầu vào xe tải lớn tự sát, tài xế chỉ có sai lầm duy nhất là chạy đến quá nhanh nên không thắng kịp, bị tạm giam mười lăm ngày thì được thả ra, đương nhiên, tất cả những chuyện này thì Tống Khanh Sơ không thể biết rồi.

……………………………………………………………………………………………..

Tống Khanh Sơ bây giờ tâm tình rất nhanh bình phục dưới sự khuấy động hoảng sợ, hắn bắt đầu suy tư về cục diện trước mắt, phải biết rằng trước khi bị xe tông, hắn chỉ trong một đêm mắc nợ vài tỷ cũng đều không để ở trong lòng, tại vì nếu trước đây hắn có thể kiếm được vài tỷ, thì khi bị mất đi, hắn vẫn lạc quan sau này có thể đem tiền kiếm về, đó là điều khác biệt lớn nhất giữa người và động vật, con người khi bị sa cô lỡ vận, vẫn có thể chính mình quyết định có bị đánh bại hay chưa….
Nhớ lại từng chi tiết lúc bị tai nạn xe cộ, Tống Khanh Sơ sắc mặt khó coi, nhớ tới dường như mình đã chết rồi, chỉ là không biết vì sao bây giờ lại nằm ở đây, nghe cách bọn họ nói, tựa hồ đã lạc vào thế giới của Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.