Đau! Khó có thể chịu đựng đau! Tống Khanh Sơ chậm rãi từ hôn mê tỉnh lại, cảm thấy toàn thân xương cốt tựa hồ nát bét, ngay cả động một ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, nghĩ đến trước khi hôn mê chiếc tải xe kia xông tới trước mặt, Tống Khanh Sơ trong lòng cảm thấy lạnh lẽo:
- Lẽ nào giữ được cái mạng, nhưng nửa đời sau thì bị bại liệt ở trên giường?
Đây là trong bệnh viện sao, Tống Khanh Sơ mở mắt ra, từ từ chậm rãi quan sát cảnh vật chung quanh. Chỉ thấy trước mắt một tấm lụa mỏng màu xanh không gió mà phất phơ, ngay giữa phòng, ở trên cái bàn có một ngọn nến trắng lập lòe lúc sáng lúc tối, một nữ nhân tư thái uyển chuyển quay lưng hướng với mình đang ngồi cạnh cái bàn, bàn tay chống chống má, đang suy nghĩ chuyện gì mà ngơ ngẩn đờ người ra.
Không thấy rõ dung mạo nữ nhân, có điều trong ánh sáng mờ ảo tăm tối của ánh nến chiếu vào trên người nàng với bộ thanh y mộc mạc, khung cảnh ảm đạm doạ người, Tống Khanh Sơ nghĩ thầm bệnh viện này đang giở trò quỷ gì đây, không có điện thì không nói, còn đem gian phòng bệnh bố trí như linh đường thế này, hộ sĩ thì ngồi lặng im một chỗ như là ma nữ vậy, nếu như gặp kẻ nhát gan chắc là đã bị kinh sợ chết khϊếp rồi.
Nữ nhân mặc áo xanh tựa hồ đang có tâm sự, nên không có chú ý tới trên giường nam nhân đã tỉnh lại, vào lúc này, bất chợt một nữ nhân gõ cửa đi vào bẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/422137/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.