– Cổ ngữ có nói…
‘Yêu triền thập vạn quán…
Kỵ hạc hạ dương châu…’
Hôm nay ta Tống Thanh Thư sẽ:
‘Thống lĩnh thập vạn kỵ…
Huề mỹ hạ Dương Châu.’
Nhìn thấy Tống Thanh Thư dương dương tự đắc, trong lều các nàng mỗi người vẻ mặt cổ quái, A Cửu nhịn không được, bật lên tiếng cười.
Tống Thanh Thư thấy lạ:
– Có vấn đề gì vậy?
A Cửu cười nói:
– Tống lang tuy rằng kỳ tài ngút trời, nhưng làm thơ thì quá tệ…
Nàng xuất thân hoàng gia, từ nhỏ đã được Đại Nho Hàn Lâm dạy bảo, đương nhiên phân được rõ ràng thơ hay hoặc thơ dở.
Triệu Mẫn cũng cười bổ sung một câu:
– Há chỉ có là tệ, còn có khoác lác nữa…
Tống Thanh Thư cáu lên:
– Ta khoác lác cái gì?
Nhưng trong lòng thầm than, Thanh triều nổi danh nhất thi nhân, làm cho hắn muốn chộp cũng không có cách nào chộp, thật vất vả mới làm được mấy câu, còn bị mấy hồng nhan tri kỷ chê cười, thật sự là làm trò cười rồi…
– Toàn quân của ngươi từ trên xuống dưới tính hết tất cả, có thể tiếp cận được năm ngàn kỵ binh là đã nhiều lắm rồi, còn mười vạn kỵ binh hả?
Triệu Mẫn đôi mắt như trăng lưỡi liềm chế giễu…
– Khi nào có dịp đến Nhữ Dương Vương Phủ của ta làm khách, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức uy thế của mười vạn kỵ binh là như thế nào…
– Hừ… các người soi mói từng chữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thau-huong-cao-thu-cai-bien/3747461/chuong-1222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.