Lưu Chính Kiệt vốn là một viên quan ưu tú xuất thân từ bộ Hình, thấy gần đây trong kinh tụ tập ngày càng nhiều đủ hạng người thì làm việc càng thêm nhanh nhẹn, chân trước vừa tiếp nhận hai mẹ con Mạn Nương, chân sau liền cho người chia làm hai ngả rời khỏi kinh. Ai ngờ tối hôm sau Lưu phu nhân lại ngồi kiệu nhỏ vội vàng đến gặp Minh Lan, vừa thấy nàng liền xưng tội vì đã để Xương nhi bị người ta cướp đi. Minh Lan giật mình, “Tại sao lại như vậy?” “Cha sắp nhỏ cũng không ngờ, nói rằng mình đi bắt ngỗng lại bị nhạn mổ vào mắt*!” Trên mặt Lưu phu nhân lộ vẻ hổ thẹn, đậm giọng quê, không nhịn được vày vò góc áo, dí dí mũi giày đỏ thêu hình hồ lô bằng chỉ bạc trên mặt đất. * ‘quá tự tin nên phạm phải sai lầm không đáng có’. “Hôm qua cha sắp nhỏ áp tải con ả kia đi, lúc tới cửa thành còn đẹ dọa ả ta một trận, nói rằng nếu ả còn tới dây dưa thì sẽ giải ả tới biên cương làm nô dịch! Người đàn bà kia vâng dạ luôn miệng, hứa không bao giờ quay lại nữa rồi quay lưng chạy biến.” Lưu phu nhân nói khẽ, người hơi nghiêng về phía trước, “Thật ra theo ý tôi thì lúc đó nên xử lý ả luôn cho êm chuyện, chẳng qua…” “Nói thẳng đi.” Minh Lan khoát tay, trò chồng hờ vợ tạm của Mạn Nương đến nước này cũng xem như kết thúc rồi, cô ta còn cù nhây dây dưa thì chẳng khác nào tự biến mình thành trò cười cả. Bây giờ Cố Đình Diệp và phủ hầu càng lo lắng cho đứa trẻ kia hơn, nói câu không dễ nghe, ngộ nhỡ có kẻ xấu bán Xương nhi tới mấy nơi bẩn thỉu, hoặc lôi kéo thằng bé vào con đường trộm cắp thì mới là đại họa. Nàng nóng nảy hỏi: “Chỗ Xương nhi rốt cuộc là thế nào.” Lưu phu nhân cần khăn chấm chấm mồ hôi rịn trên trán, “Bởi vì muốn tìm một vú em chăm sóc cho cho thằng bé trên đường đi, nên nhóm Xương nhi lên đường chậm nửa ngày so với dự kiến. Chẳng ngờ lúc đi ngang núi Phượng Vân ở ngoại ô cách kinh thành mười tám dặm, đoàn người lại bỗng đụng độ một bọn cướp che mặt, bọn cướp chưa nói lời nào đã vung vũ khí xông tới. Hai bên đánh nhau một lúc thì nữ tặc luôn tránh ở phía sau chợt thúc ngựa phi tới bên cạnh xe, quất một roi quật ngã bà hầu rồi xách thằng bé chạy mất. Mấy anh em hộ tống hoảng hốt, nhanh chóng giết phần lớn đám cướp, tra khảo hai tên còn sống mới biết bọn chúng thuộc bang Sơn Tiêu gì đó, được kẻ khác bỏ tiền tới cướp người. Mấy anh em hộ tống lại không mặc đồng phục nha sai, đám tặc cho rằng họ chỉ là gia đinh bình thường trong nhà, cho nên mới dám to gan như vậy.” Minh Lan sững sờ, nữ tặc kia là ai, trong lòng nàng đã mơ hồ có đáp án. Nói thật thì từ lần đầu chạm mặt ở phủ Dư, nàng chưa từng xem thường người đàn bà nhìn qua không có gì đáng chú ý kia, thế nhưng xem ra nàng vẫn đánh giá thấp cô ta rồi. Không ngờ vị kỳ nữ chẳng những có thể ca hát có thể diễn kịch này còn biết võ; lần này muốn gặp mặt liền phải phiền. Thôi ma ma cẩn thận thêm, nhất định phải lục soát trói cứng cả người rồi, bằng không ngộ nhỡ Mạn Nương bỗng nhiên phát tác nổi khùng lên, kẻ gặp nạn sẽ chính là mình. Nàng cắn môi, hỏi: “Lưu đại nhân có hỏi được là ai giật dây không?” Lưu phu nhân thờ dài thườn thượt, mày nhăn tít càng lộ rõ vẻ già nua khắc khổ, “Lúc tra khảo hai tên còn sống sót có chỉ ra rằng trong mấy xác chết trên đất có cả anh trai của người đàn bà nhờ vả bọn chúng.” Minh Lan *à* khẽ, “Là anh trai của Mạn Nương?” Lưu phu nhân vỗ đùi, nói ngay: “Chứ còn gì nữa! Nghe nói mấy năm nay anh trai của ả ta trốn chui trốn nhủi khắp nơi, quen biết không ít phường trộm cắp cướp giật. Hai gã còn sống nói bọn chúng bị gạt, anh trai ả kia nói em gái mình vốn là ngoại thất của nhà giàu nào đó, không ngờ vợ cả nhà kia lại ác độc, không dung được mẹ con bọn ả, muốn xử lý đứa bé… còn than thở rằng nếu biết đối phương là quan sai, bọn chúng nào dám có gan làm vậy chứ!” Minh Lan nhếch môi mỉa mai: “Nói thế cũng không tính là sai.” Lưu phu nhân ngượng ngùng cười cười rồi giải thích: “Nữ tặc che mặt nấp ở phía sau chính là Mạn Nương, mấy anh em vốn muốn bắn tên ngăn cản, nhưng Xương ca nhi cũng ở trên ngựa, sợ làm thằng bé bị thương nên chỉ đành trơ mắt nhìn hai mẹ con bọn họ chạy thoát.” Minh Lan im lặng một thoáng mới nói: “Chuyện này không thể trách các anh em hộ tống, bọn họ làm sao có thể ngờ một người đàn bà yếu ớt lại vô pháp vô thiên như vậy chứ. Chẳng hay các anh em có bị thương vong gì không, nếu bọn họ có mệnh hệ gì thì chúng tôi sẽ rất áy náy.” Vốn chỉ theo lệnh làm một chuyến chuyển phát nhanh, kết quả người ta còn phải kiêm chức bảo vệ, bị đánh bất ngờ tất nhiên là trở tay không kịp. Lưu phu nhân vội vã khoát tay, “Không có nguy hiểm tới tính mạng, chỉ bị vài vết thương ngoài da mà thôi, đúng ra đám tặc kia không hề có cửa, nhưng chúng dựa vào nhân số đông đảo, cùng lúc xông tới kềm chân mấy anh em nên mới cướp được Xương nhi đi.” Minh Lan thoáng nhẹ lòng, tỏ ý muốn gửi ít tiền thuốc men cho những hộ vệ kia, ban đầu Lưu phu nhân còn không chịu, nhưng cuối cùng cũng bị thuyết phục bởi miệng lưỡi khéo léo của Minh Lan, nhận lấy đồ mang về. Hai người nói thêm vài câu, Lưu phu nhân không nhịn được thở dài, “Không phải tôi kiếm cớ giải bày hộ ông nhà tôi, nhưng chuyện thế này đúng là ai cũng chẳng ngờ được. Cô ả kia nom gày còm đáng thương, mặt lúc nào cũng hoang mang lo sợ, bị các nha sai đụng tới là sợ đến không dám nói tiếng nào, đối phương chỉ hơi to tiếng tí ả ta liền khóc lóc thê thảm, người run lẩy bẩy. Ai ngờ vừa quay đầu liền đi tìm anh trai, vừa cho người theo dõi đường hướng của nhóm còn lại vừa đi lôi kéo đồng đảng, chậc chậc, đúng là lợi hại!” Lưu phu nhân lớn tuổi hơn chồng nhiều, cho nên đối với anh em thân tín của Lưu Chính Kiệt vừa là chị dâu vừa là mẹ, rất dễ hỏi thăm tường tận chuyện trong phủ. Lúc nghe nói về chuyện của Mạn Nương, cô ta còn thầm trách Minh Lan nhỏ nhen, ngay cả một đứa trẻ cũng dung không được, quan lại quyền quý nào mà không tam thê tứ thiếp, không một đống con vợ lẽ chứ. Nhưng bây giờ xem ra, đúng là không thể giữ hai mẹ con kia lại. Minh Lan khẽ nhếch môi, “Anh em bọn họ đều xuất thân từ Lê Viên, văn võ toàn tài, không thể trách Lưu đại nhân và các anh em. Không tận mắt chứng kiến thì ai ngờ được chuyện này chứ, chưa kể, người bị người đàn bà kia lừa gạt cũng đâu chỉ một hai người.” Đầu têu đặc biệt oan ức chính là phu quân đại nhân thân ái nhà nàng. Lưu phu nhân líu lưỡi nói: “Cũng phải nói ả đàn bà kia đúng là nhẫn tân, lúc anh trai ả bị chém ngã, có gọi ‘Em ơi!’ thật to mà ả chẳng hề quay đầu lại, cứ thế chạy như bay đi. Theo lời của ông nhà tôi nói thì ả ta có ý định dùng bọn cướp làm lá chắn cho đỡ phiền phức, e rằng ngay cả anh ruột mình mà ả cũng giấu giếm không nói hết kế hoạch.” Nói rồi cô ta lắc đầu liên tục, ngay cả tính mạng của anh trai ruột mà cũng lợi dụng cho được, đã tới mức mà bốn chữ ‘tàn nhẫn độc ác’ không đủ để miêu tả rồi. Minh Lan im lặng một lúc lâu mới hỏi: “Mẹ con bọn họ đi đâu, Lưu đại nhân có manh mối gì chưa?” Lưu phu nhân cười xấu hổ, “Đã ra khỏi hẻm núi Phượng Vân thì sẽ thông cả với bốn phía Đông Tây Nam Bắc, đi đường nào cũng được, thật sự vẫn chưa tra ra mẹ bọn hai ả đi hướng nào, chưa kể… ừm… bây giờ kinh đô… thật sự không đủ nhân thủ…” Minh Lan kép tay Lưu phu nhân, dịu dàng nói: “Chị không cần giải thích, chỗ khó xử của Lưu đại nhân tôi đều hiểu, tôi chỉ tội cho đứa bé kia còn quá nhỏ tuổi thôi, mới yên ổn được mấy năm thôi, lần này không biết lại trôi dạt đến phương nào.” Lưu phu nhân sinh được một nam một nữ cho nên cũng có lòng từ mẫu với trẻ con, nghe vậy thì thở dài, vỗ vỗ tay Minh Lan khuyên nhủ: “Em gái à, đây cậy già lên mặt lắm miệng một câu nhé, ả đàn bà ác độc như thế, lăn lộn bên ngoài thì có được quả ngon để ăn sao? Hai vợ chồng em là người phúc hậu thành thật mới chẳng làm được mấy chuyện trời đất không dung kia, bằng không đã kết kiễu ả ta từ lâu rồi mới đúng! Haiz, đứa bé kia cũng là kiếp trước không tu mới gặp phải một người mẹ như thế, ai biết được ngày sau thế nào, chờ đầu thai làm lại kiếp khác thôi!” Vừa nói cô ta vừa cảm thán không thôi. Kiếp trước không tu ư? Minh Lan mù mờ nghĩ, thật ra Xương nhi có rất nhiều cơ nhiều thay đổi số phận, đáng tiếc đều luôn chệch một chút. Với nàng, tất nhiên là hận không thể phủi tay không bao giờ tiếp nhận củ khoai nóng bỏng tay này, có thể tránh liên quan tới chuyện của Xương nhi bèn tránh. Còn Cố Đình Diệp, bởi vì những gì trải qua lúc trước, chàng luôn cảm thấy có mẹ ruột bên cạnh với trẻ con vẫn tốt hơn giao cho người không quen biết chăm sóc; nhưng càng bận tâm về con trai dòng chính của mình hơn, không muốn Minh Lan bị liên lụy và Đoàn nhi bị uy hiếp. Về Mạn Nương, cô ta càng là người đàn bà trăm năm khó gặp, hoặc là buông tay thả Xương nhi đi hoặc là ở cùng con trai sống cuộc sống an nhàn, nhưng cô ta lại chết sống bám víu lấy ước niệm viễn vông của mình. Chẳng biết tại sao, từ khi làm mẹ Minh Lan càng thêm mềm lòng, trước kia đụng phải nhiều vụ bi thảm hơn đều lấy lợi chung làm trọng, nhưng hôm nay lại thấy thương trẻ con phải chịu tội, thành ra không đành lòng. Tiễn Lưu phu nhân về, Minh Lan liền cho gọi Dung nhi tới, bảo người hầu lui ra rồi kể chi tiết mọi chuyện cho cô bé biết, nói xong thì thở dài, “Hài, bây giờ cũng không ai biết bọn họ đã đi đâu.” Dung nhi hơi cúi đầu, tay nắm chặt thành quyền, hai mắt sưng đỏ, qua mấy ngày dường như cô bé gày đi, gương mặt vốn tròn trịa nay hơi hõm vào, cằm nhọn ra khiến đường nét thiếu nữ thêm thanh tú. Cô bé nghe Minh Lan kể xong cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi trên ghế tròn trước giường, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Hai người cùng im lặng một lúc lâu, Minh Lan đang tính bảo cô bé quay về thì Dung nhi nhiên đột nhiên lên tiếng: “Cảm ơn mẫu thân.” Giọng cô bé nghèn nghẹn, Minh Lan hơi sững sờ. Dung tỷ nhi cầm khăn lau nhẹ chóp mũi, nhỏ giọng nói: “Cám ơn mẫu thân đã quan tâm em Xương, ngỏ lời nhờ Thường ma ma nuôi dưỡng em ấy. Từ khi… từ khi biết được chuyện này, con thật sự vô cùng cảm kích… Con người Thường ma ma chính trực, em ấy còn có thể đi theo anh Năm đọc sách, đúng là phúc khí muôn đời rồi. Ai ngờ mới mấy năm không gặp, em Xương lại trở nên cực kỳ quái đản, ngoại trừ… ngoại trừ mẹ ruột con, ai nói em ấy cũng không nghe…” Nhớ lại hôm ấy chị em ruột gặp lại mà tựa người dưng, vành mắt cô bé lại ngập nước, lòng chua xót không thôi, “Con có cầu xin mẹ con đồng ý đề nghị này, thuyết phục em ấy đến nhà họ Thường. Bởi vì nếu cưỡng ép đưa em ấy qua đó, thằng bé nhất định sẽ quấy phá không yên, chẳng những mệt cho Thường ma ma mà còn phiền đến anh Năm đang miệt mài ôn tập chuẩn bị thi cử. Ai ngờ… ai ngờ mẹ con chẳng những không chịu, còn mắng con… còn… còn” Nửa câu sau cô bé nói không nên lời, lúc ấy mẹ ruột muốn cô bé đi cầu xin Minh Lan, cho Xương nhi ở lại phủ hầu. “… Nhưng… nhưng… phu nhân sẽ không đồng ý đâu…” Nhớ lúc ấy cô bé đã trả lời như vậy, chung đụng mấy năm qua, cô bé biết Minh Lan nhìn bề ngoài trông hiền hòa dịu dàng như vậy, nhưng tính cách lại cực kỳ kiên quyết, nói một là một nói hai là hai. “Đồ vô dụng! Không đồng ý thì mày phải khóc lóc cầu xin, đòi chết đòi sống chứ! Bây giờ mày là cô cả của phủ hầu, chẳng lẽ ả dám trơ mắt nhìn mày chết à? Đây mới chính là em trai ruột của mày, mày nhẫn tâm nhìn thằng bé không danh phận lưu lạc bên ngoài sao?” Nhìn mẹ ruột nói lý nói lẽ, mặt mũi đầy sự tính toán, một chốc lại mềm giọng dỗ dành, chốc chốc lại nghiêm giọng chửi rủa, không hề che giấu ý định riêng, lúc ấy cô bé không nói nên lời được tiếng nào. Đã không còn là đứa trẻ chẳng hiểu chuyện từ lâu, làm sao cô bé không hiểu những hệ lụy hung tàn ẩn sau chuyện này; cô bé càng không phải là hạng không biết tự lượng sức, chỉ mới thoải mái được một hai liền đắc ý, không biết trời cao đất rộng, vọng tưởng thay đổi ý của mẹ cả. Dung nhi mạnh mẽ lắc đầu, cố không nghĩ tới tình hình khiến người ta lạnh lòng hôm ấy, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Minh Lan, run giọng nói: “Mẫu thân, con thật sự không hiểu nổi mẹ ruột mình, chẳng phải người mẹ nào cũng nghĩ cho con cái sao? Vì sao… vì sao… chẳng lẽ bà ấy nhất định phải phá nát đời em trai mới chịu thôi sao?” Cô bé không nhịn được nữa, rốt cuộc cũng bật khóc, lấy khăn tay ôm mặt khóc nức nở. Minh Lan thở dài, vỗ nhẹ lên lưng cô bé. Xem xét từ mặt tối thì Man Nương căn bản không hề thương Xương nhi, con trai chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi, tất nhiên có thể tận dụng được chỗ nào liền tận dụng; còn nếu xét theo hướng tốt mà nghĩ, Mạn Nương cũng yêu thương con trai mình, chỉ là cách lý giải thế nào mới tốt cho con trai mình của cô ta không được bình thường cho lắm. Giống như trong mấy vở kịch đầy cẩu huyết, một cô gái nghèo sinh hạ hai đứa con song sinh, một đứa đưa về nhà giàu làm công tử hay công chúa, giữa lại một đứa bên cạnh mình; rốt cuộc… ờ, nên nói đứa nào mới là nhân vật chính đây… Chuyện này cứ thế kết thúc, hai mẹ con Mạn Nương tựa như hạt bụi bay trong gió, biến mất không còn dấu vết. Minh Lan rầu rĩ hết vài ngày, đến khi Hoa Lan tới chơi động viên mới vui vẻ lại được một ít. “Con bé ngốc này, mắc gì phải phiền não vì loại chuyện này chứ!” Hoa Lan vẫn xinh đẹp khí khái như trước, cô nàng chỉ chỉ vào trán em gái, cười nói: “Nhân từ như em ấy à, thấy cái này đáng thương, thấy cái kia cũng không đành lòng, trong nhà không loạn hết lên mới lạ. Oan vốn có đầu nợ vốn có chủ, thằng bé kia có cha có mẹ của mình, nào đến lượt em lo lắng chứ hả?!” Minh Lan cúi đầu vuốt ve cái bụng to tròn của mình, nhỏ giọng nói: “Gần đây em hay lo trước lo sau, luôn sợ mình làm việc xấu thì về sau con cái sẽ gặp báo ứng.” Vốn thuộc phần tử của đảng tích cực, Diêu Y Y đã từng là một công dân khăng khăng theo thuyết pháp Vô Thần, haiz, đúng là chuyện quá xa xôi. Vốn theo phái lòng thoải mái thì người mới béo khỏe được, Hoa Lan cười phá lên, “Mấy chuyện Thần Phật ấy à, nên tin có mức độ thôi, không thể cái gì cũng nghĩ về hướng đó. Em rể đã không cho em nhúng tay vào thì em cứ phủi tay làm lơ đi. Chẳng lẽ em thật sự muốn đón thằng bé kia vào phủ sao?” “Tuyệt đối không.” Minh Lan quả quyết phủ định, dáng vẻ hệt như một chú gà mái bảo vệ con, thẳng thắn tự chế giễu chính mình, “Thương cảm thì thương cảm, nhưng làm mẹ phải che chở con mình trước, kẻ nào dám nguy hại đến con em, em sẽ liều mạng đến cùng với kẻ đó!” Hoa Lan nhéo má em gái, cười hỏi: “Như vậy mới đúng!” Ngắm nhìn khuôn mặt tươi cười rực rỡ của chị cả, Minh Lan thầm trách bản thân lo sợ không đâu, liền thay đổi chủ đề: “Nghe nói chị dâu thứ ba có thai, hôm kia em có gửi tới một ít khô cá mà chị ấy thích, không biết dạo này chị ấy có khỏe không.” Từ lúc Vương thị về quê chịu phạt, vì lo Liễu thị mới tiếp nhận chuyện quản gia nên lóng ngóng, Hoa Lan thường về nhà mẹ giúp đỡ, nghe Minh Lan nói liền cười bảo: “Em dâu ba số tốt, lần mang thai này khỏe lắm, ăn ngon ngủ ngon, đi lại làm việc như bình thường.” Đang nói nửa chừng thì Tiểu Đào bưng một dĩa đậu ve xào tỏi phòng bếp mới làm xong vào, Hoa Lan nhíu mày, che miệng *ọe* một tiếng. Minh Lan cau mày hỏi: “Chẳng phải đây là món ngày thường chị thích ăn à, tại sao lại…” Vừa nãy một bàn bánh cuốn sữa đậu chiên giòn và táo ngào mật ong Hoa Lan cũng ngửi liền thấy buồn nôn nên nàng đành bảo phòng bếp đổi món khác. Lại nhìn thân hình hơi đẫy đà của Hoa Lan, trong mắt Minh Lan lộ vẻ trêu đùa, cười nói: “Hay là chị cũng có bầu rồi.” Hoa Lan đột nhiên khựng lại, cười mắng: “Nói bậy cái gì đó, chị đã chừng này tuổi rồi.” Mấy năm nay không có động tĩnh gì, tuổi lại càng lúc càng lớn, nàng đã không còn mong mỏi từ lâu. Tuy nói vậy nhưng không phải không có phụ nữ sinh con ở tuổi trung niên, sơ có sơ xuất nên Minh Lan nhanh chóng cho xe ngựa trải ba tấm đệm mềm của Hầu phủ đưa Hoa Lan trở về. Chưa tới nửa ngày sau, phủ Viên phủ cử người tới báo: Mợ hai quả nhiên đã có mang. Thúy Thiền đến báo tin vỗ tay cười nói: “Ban đầu mợ hai vẫn không tin, đổi đến hai vị đại phu song họ đều nói là hỉ mạch. Cậu Hai vui quá chừng, liền cùng Hoàng Oanh buộc chân diều hâu lại, bây giờ chẳng chịu đi đâu cả, một tấc cũng không rời khỏi người mợ hai.” Viên Văn Thiệu vừa ý một mảnh đất trống ở ngoại ô, muốn mua để xây chuồng ngựa, vốn đã báo lên cấp trên xin nghỉ phép, bây giờ vợ yêu có thai, đại phu còn nói mang thai lúc tuổi cao nên càng thêm cẩn thận, Viên Văn Thiệu nghe vậy liền quyết định không đi nữa. “Chính sự quan trọng, chí lớn của tướng công khẩn cấp hơn, không cần bận tâm vì em đâu.” Hoa Lan đương nhiên sẽ nói vậy với chồng mình. Viên Văn Thiệu vẫn với dáng vẻ của người chồng mẫu mực, khăng khăng không đổi ý, “Tiến kiếm lúc nào chẳng được, quan trọng nhất là một nhà chúng ta hạnh phúc êm ấm. Em bình an sinh con ra còn hơn có được một ngọn núi vàng ấy.” Hoa Lan thẹn thùng đỏ mặt, đôi mắt long lanh liếc nhìn chồng, Viên Văn Thiệu cũng chan chứa tình ý nhìn vợ, hai vợ chồng trung niên tuổi cộng lại hơn bảy mươi mùi mẫn đến dọa người, thi thoảng lại châu đầu thì thầm với nhau, đến mức khiến Thôi ma ma thay Minh Lan đến tặng quà cũng không nhịn được thấy buồn nôn. “Thảo nào bà chị nhà bên cứ nói rằng ban đầu phu nhân không quen nhìn cô cả và cậu rể ở bên nhau.” Thôi ma ma sâu sắc cảm thấy mình đã trách lầm Vương thị. Minh Lan nằm ểnh bụng trên giường cười ha hả, ấm ức mấy ngày qua đều tan biến sạch sẽ. Vài ngày sau, Đồ Hổ từ ngoại thành dẫn về khoảng bốn mươi gia đinh vạm vỡ, Minh Lan lại bận bù lu bù loa, vừa phải sắp xếp chỗ ở cho bọn họ, vừa phải thương lượng với Đồ lão đại nên chia người chăm sóc phủ thế nào, nên phái người đến trông coi các cổng ra vào thế nào. Một mặt dàn xếp thỏa đáng chuyện trong phủ, một mặt tiếp tục phái người ra ngoài hỏi thăm tin tức khắp nơi, trong kinh thành quả thật xuất hiện khá nhiều người khả nghi không rõ gốc gác hay tụ năm tụ ba lại với nhau, Lưu Chính Kiệt tức giận nhưng lại không có cớ để điều tra, cậu Thạch em cũng rất tức giận, cậu ta và Tiểu Đào cùng thích bánh bao của một tiệm kia, song ông chủ lại nói rằng tình hình gần đây không được ổn lắm, thế là đóng cửa tạm lánh ở nhà con gái ở nông thôn. Vợ chồng Đình Địch của chi thứ tư chú tâm chỉnh đốn cửa hàng nên tình hình mua bán dần khởi sắc hơn. Huyên đại thái thái của chi thứ năm vội vàng tìm con dâu cho con trai cả, phản ứng của nhà họ Phục vô cùng tích cực. Thái phu nhân vẫn rất ít ra khỏi nhà, không biết đang mưu đồ chuyện gì. Cậu ba Cố vẫn luôn la cà bên ngoài uống rượu coi kịch như trước. Phương thị cũng vài ba ngày lại tới gõ cửa phủ của Đình Vĩ. Cậu cả nhà họ Lương tiếp tục vờ làm cháu trai, à không, hiếu tử… Hết vui rồi lại lo, trình độ lý luận và giác ngộ chính trị của một nhân viên ghi chép trong tòa oán chỉ đủ giúp Minh Lan lệnh cho đám gia đinh tăng cường phòng thủ canh chừng cửa nẻo, không thể phân tích được bản chất sự việc qua hiện tượng bên ngoài. Trời dần ấm hơn, chỉ nửa tháng ngắn ngủi mà bây giờ bụng Minh Lan đã to như bong bóng, nhóm bà tử đều nói là gần tới kỳ sinh rồi. Minh Lan còn chưa quen với thân hình nặng nề của mình thì Nhược Mi đã trở dạ. Cũng may bà đỡ và nhũ mẫu đều đã được chuẩn bị trước, đệm trải, nước nóng, băng vải và kéo, từng loại đều sẵn sàng đâu vào đó, Minh Lan đích thân đến ngồi chờ trong phòng chính của tiểu viện Công Tôn. Từ trưa tới tận lúc trăng treo ngang ngọn cây, Nhược Mi la hét không ngừng, khi Minh Lan chợp mắt trên giường trong phòng nghỉ tạm gần đó tỉnh giấc lần thứ hai mới có người tới báo rằng Nhược Mi đã sinh rồi, là một bé trai cực kỳ bụ bẫm khỏe mạnh. Minh Lan chùi nước miếng ở khóe môi, lên dây cót tinh thần đi thăm hỏi sản phụ. Trong phòng nhũ mẫu ôm một bọc tã lụa thêu hoa văn mẫu đơn bằng chỉ vàng ngồi bên giường, sắc mặt Nhược Mi tuy hơi tái nhưng lại đầy vui sướng, ngắm đứa trẻ nằm trong tã lót không rời mắt. Minh Lan đi tới nhìn, ừm, đúng là rất bụ bẫm, đặc biệt là cái đầu to đùng khiến sản phụ nào nhìn cũng biến sắc, tương lai thế nào cũng cứng đầu như ông già Công Tôn kia cho mà xem. Nàng ngồi xuống cạnh Nhược Mi, dịu dàng nói: “Thằng bé rất khỏe, rất giống tiên sinh, đời sau của cô xem như có chỗ dựa rồi.” Do la hét qua độ nên giọng Nhược Mi hơi khàn khàn, cô nàng kéo tay áo Minh Lan, nóng lòng ngước nhìn nàng, “Lúc tiên sinh quay lại, xin phu nhân nói tốt hộ tôi vào câu, rằng tôi phải liều mạng mới sinh được thằng bé ra… có thể… có thể để tôi tự nuôi không…” Minh Lan im lặng một thoáng rồi thở dài, “Tôi sẽ nói, nhưng đây dù sao cũng là chuyện nhà của tiên sinh, cuối cùng vẫn phải xem tiên sinh và sư mẫu có ý thế nào.” Nàng lại nói thêm: “Lúc cô ngỏ ý muốn làm thiếp cho tiên sinh, tôi đã nói rõ với cô về vấn đề này.” Dứt lời nàng nhẹ nhàng rút tay về, mặc kệ Nhược Mi lệ doanh tròng chực khóc, vịn Tiểu Đào quay đầu ra khỏi phòng. Từ đó trở đi Minh Lan không hề đến thăm Nhược Mi thêm lần nào nữa, chỉ bảo vợ Liêu Dũng chăm sóc kỹ lưỡng hơn, không thể có gì sơ sót. Đến lễ tắm ba ngày, Minh Lan bảo các bà hầu trong tiểu viện Công Tôn bày hai bàn tiệc, gọi mấy nha hoàn bà tử ngày thường thân thiết với Nhược Mi đến cùng ăn uống chung vui, khiến Nhược Mi vui vẻ lại được một chút, không còn cả ngày mặt ủ mày chau, than ngắn thở dài làm ảnh hưởng đến sản phụ ở cữ nữa. Ngay hôm đó, tổng đốc Thiểm Cam cho người cưỡi khoái mã gởi tin cấp báo cho triều đình… Vì muốn cứu cha mình, con trai của Tả Cốc Lãi vương Yết Nô đã mai phục ở bình nguyên Thanh Thạch tập kích đại quân của Thẩm Từ Hưng. Do vừa đại thắng mấy ngày trước, c quân Thẩm trở nên lơ là, đội hình rồng rắn kéo quá quá dài, phần lớn tướng lĩnh lại tự mãn khinh địch, cho nên đại quân nhanh chóng bị thiết kỵ Yết Nô phân cách thành ba bốn đoạn, để một đội kỵ binh địch xông thẳng vào đại trướng giết chết nhiều tướng soái quan trọng. Tả Cốc Lãi vương được cứu đi, Thẩm Tòng Hưng trọng thương, toàn quân đại loạn, tướng lĩnh tử thương vô số, trước mắt do tướng quân Đoàn Thành Tiềm tạm quản lý quân đội. Ở một mặt trận khác, lão soái Bạc Thiên Trụ ngã từ trên ngựa xuống đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh, đường hướng của đại quân hiện do tướng quân thân tín của Bạc thị cùng với Cam lão tướng quân lo liệu. Trái lại đại quân nhà họ Cố từng khiến mọi người xôn xao trước trận chiến tới nay vẫn không rõ tình hình, sau khi họ tiến vào thảo nguyên, đến cùng là thắng hay thua… chẳng ai biết được… Minh Lan bấm đầu ngón tay tính toán, theo trình tự của tin tức thì là Thẩm Tòng Hưng mới đại thắng chưa được bao lâu liền bị phục kích trước, cùng lúc đó Bạc lão soái bị trọng thương, sau đó mới đến chuyện phu quân đại nhân thân ái của nàng bặt tăm tin tức. Hay tin hoàng đế phẫn nộ, vừa kinh hoàng vừa lo lắng, so sánh với hành động lôi thuyết pháp của Mạnh lão gia ra giảng giải khi nhận được tin bại trận của Cố binh ban đầu, bây giờ mới thật sự là sốt ruột. Hoàng hậu và cô Thẩm nhỏ cùng khóc đến chết ngất, Trương thị chậm hơn một tí vì bận tâm tới cảm xúc của quần chúng, nửa ngày sau mới truyền tin ‘ngã bệnh vì lo lắng’. Bạc lão phu nhân cũng đau lòng không thôi, lo lắng cho sức khỏe nên quyết định lên đường đến thôn trang ở ngoại ô dưỡng bệnh… Nghe tới đó, Minh Lan không nhịn được muốn phun, bà ta làm vợ quân nhân hơn năm chục năm rồi, chẳng phải đã chai lì mấy chuyện này rồi sao, đau lòng cái con khỉ ấy. Năm đó Bạc lão soái bị cảm nặng, thái y đều nói ông ta không xong rồi, Bạc lão phu nhân vẫn cực kỳ bình tĩnh vỗ vỗ chăn của trượng phu, “Ông cứ đi trước một bước, không cần chờ tôi đâu, tôi sẽ tìm được ông.” Bạc lão soái tức giận, gào lên ‘Bà già vô lương tâm, lão đây còn lâu mới chết’, phát tác một trận ông lại khỏi bệnh. Lúc kể cho nàng nghe chuyện xưa này, vẻ mặt của Cố Đình Diệp hết sức say sưa. Quan võ từng người một dâng tấu xin ra trận, chỉ sợ chậm chân hơn người khác; quan văn cũng dâng tấu như mưa, có xin hoàng đế phạt nặng, cũng có cầu đưa hai vị tướng đang trọng thương Bạc Thẩm hồi kinh rồi từ từ bàn lại; trong các trà lâu tửu quán cũng đầy tiếng nghị luận, không mắng đám người họ Thẩm Trương và Cố vô dụng thì cũng nhỏ giọng chê bai triều đình không biết dùng người, dụng binh cẩu thả… nhất thời kinh đô hết sức ầm ĩ. Minh Lan vẫn im lặng không nói gì. Mấy ngày kế tiếp cơ thể nàng càng lúc càng nặng nề mệt mỏi, ngay cả chơi đùa với con trai cũng không có sức, chỉ có thể ngồi xem Nhàn nhi ôn tồn dạy bé mập tập nói, Dung tỷ nhi yên tĩnh ngồi một bên nhìn, trong mắt vừa có vẻ mất mát vừa chan chứa ước ao. Hôm đó sau khi ngủ dậy, Tiểu Đào đỡ nàng chậm rãi ngồi dậy, Thúy Vi bưng chậu đồng đựng đầy nước nóng vào, vừa nhúng ướt khăn vừa tươi cười nói: “Sáng nay em có đi thăm Nhược Mi, khí sắc tốt hơn nhiều, thằng bé cũng bụ bẫm hơn nhiều, hai vú em mà cũng không đủ sữa cho bú đấy.” Minh Lan khó khăn chống mép giường đứng lên, khoác thêm một cái áo bông thêu hoa rồi chậm rãi đi tới trước cửa sổ, hé cửa sổ thò tay ra ngoài, một ít mưa bụi rơi trên mu bàn tay nàng, cảm nhận được cái lạnh của gió tháng ba. “Hôm nay bên ngoài hơi lạnh, phu nhân nên mặc nhiều lớp hơn một tí.” Thúy Vi vắt khăn đưa sang. Minh Lan lẩm bẩm: “Ta ghét trời mưa.” Nàng đảo mắt, mặt dày nói luôn: “Ta ngủ thêm một lúc đây.” Nói rồi nàng liền quay thân người, lắc lắc hình dáng tròn vo như chim cánh cụt của mình đi về giường. Thúy Vi vừa bực mình vừa buồn cười, đem khăn nóng đến tận nàng, “Phu nhân lao tâm nên ngủ nhiều cũng tốt, nhưng ít ra cũng nên rửa mặt rửa tay dùng một ít cháo rồi hẵng ngủ tiếp. Người không đói bụng, nhưng phải cho đứa bé trong bụng ăn chứ.” Minh Lan từ tốn lau tay rồi trả khăn lại, đang định nói hôm nay muốn ăn bánh bao sữa thì Lục Chi chợt từ bên ngoài cuống quýt chạy vào, “Phu nhân, phu nhân, trong cung phái người đến, nói muốn truyền phu nhân tiến cung ạ!” Khăn trong tay Thúy Vi rơi *bõm* vào trong chậu khiến nước bắn ra ngoài, tạo thành những đốm loang lổ sẫm màu trên tấm thảm nhung đỏ dày như điềm xấu. Vẫn là Tiểu Đào bình tĩnh nhất, bởi vì nàng không cho rằng chuyện này có gì không ổn, Minh Lan trầm giọng nói: “Thay quần áo cho ta.” Lục Chi tiến lên một bước, “Phu nhân, vậy bên ngoài…” Minh Lan ổn định tinh thần, hỏi trước: “Là thánh chỉ hay là khẩu dụ?” Lục Chi ngớ người, nghiêng đầu ngẫm lại liền đáp ngay: “Là khẩu dụ à, bởi vì chị Liêu không có cho bày hương án.” Vẻ mông lung lười biếng khi nãy đã biến mất không còn, Minh Lan ra lệnh một cách rành mạch: “Bảo Hách quản sự dẫn các vị thiên sử đến sảnh chính dùng trà trước, nói với họ rằng ta gần đây không được khỏe lắm nên bây giờ mới vừa dậy, đang rửa mặt thay quần áo.” Lục Chi *dạ* một tiếng, mới chuẩn bị ra ngoài thì bị Minh Lan gọi lại, dặn dò: “Em và bọn Hạ Hà tinh mắt, cùng nhau ra đằng trước nhìn xem người đến tuyên chỉ là nữ quan cung nhân bên người hoàng hậu nương nương hay là mấy người tiểu Hạ công công vậy.” Vốn nhạy bén, Lục Chi liền cảm giác được chuyện khẩn cấp, sau khi vâng dạ liền vội vàng chạy ra ngoài. Minh Lan hít sâu một hơi rồi đứng thẳng lưng, giang hai tay cho nha hoàn giúp mình mặc quần áo chải đầu; Tiểu Đào cúi xuống giúp Minh Lan đi giày, Thúy Vi vừa giúp nàng thắt dây lưng vừa run giọng nói: “Phu nhân đã ở thai kỳ cuối rồi, nói không chừng một khắc sau liền trở dạ, sao trong cung lại một mực truyền người vào cung bây giờ chứ? Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì…” Chẳng lẽ sinh con ở trong cung luôn sao? Trên trán cô nàng lấm tấm mồ hôi, “Chẳng lẽ hầu gia…” Bại trận nên bị xét nhà? Minh Lan từ tốn lắc đầu, “Trước chớ nghĩ lung tung rồi tự dọa chính mình.” Tuy không quá đáng tin cậy nhưng hoàng hậu vẫn là người có tâm địa hiền lành, lần trước vì nàng mang thai bé Đoàn béo liền chủ động miễn cho nàng khỏi vào cung tạ ơn đầu năm, nếu không có chuyện gì gấp, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không triệu nàng tiến cung vào lúc này. Nhưng nếu thật sự có chuyện quan trọng, tại sao cô Thẩm nhỏ không hề đánh tiếng gió trước? Trừ phi là muốn hỏi tội. Nhưng đây là chuyện quốc gia đại sự, hoàng hậu xen vào làm gì, nếu muốn xét nhà vì bại trận thì hạ một đạo ý chỉ là được, việc gì phải cho nghi trượng cung đình tới tuyên khẩu dụ chứ; huống chi chỗ Lưu Chính Kiệt cũng chẳng có tin tức gì. Nói như vậy, trừ phi là hoàng đế… Minh Lan mặc y phục phu nhân cáo mệnh xong, Tiểu Đoàn dìu nàng đến trước gương xoay một vòng, Thùy Vi cẩn thận mang châu quan đến, đang định đeo lên cho Minh Lan thì nàng lại nhẹ phất tay ngăn cản, “Thứ này quá nặng, em rút bớt phần chóp ra đi đã.” Bấy giờ bên ngoài chợt vọng vào tiếng bước chân chạy hối hả, Lục Chi và Hạ Hà hổn hển chạy vào, “Hách quản sự đã sắp xếp ổn thỏa cho các thiên sử rồi, em và Hạ Hà cách bình phong nhìn kỹ càng. Đầu lĩnh chính là một vị công công và một vị nữ quan, nói là phụng ý chỉ của hoàng hậu, nhưng mấy người đi theo sau bọn họ ấy, chúng em chẳng nhận biết ai cả.” Minh Lan nhíu chặt mày, chuyện này thật sự rất kỳ lạ, nữ quan và thái giám bên cạnh hoàng hậu nàng đều biết mặt gần hết. Thôi ma ma từ bên ngoài tiến vào, nhỏ giọng thưa: “Kiệu đã được chuẩn bị xong thưa phu nhân, người…” Thấy mặt bà đầy vẻ lo lắng, Minh Lan lên tiếng trấn an: “Ma ma đừng nóng vội, ta sống đến tuổi này, ma ma đã bao giờ thấy ta chịu thua thiệt chưa?” Thôi ma ma thoáng yên lòng, cùng nha hoàn đưa Minh Lan chậm rãi ra khỏi Gia Hi cư rồi lên kiệu. Trong màn mưa phùn lành lạnh, một đoàn người đi ra tiền viện, từ tốn vòng tới đại môn của sảnh lớn, Minh Lan xuống kiệu theo đường tắt, vịn Tiểu Đào im lặng tiến vào đại sảnh, qua tấm bình phong đỏ có thể loáng thoáng nhìn thấy Hách quản sự đon đả mời mấy vị thiên sử kia trà nước điểm tâm. Lục Chi nói, lúc nãy Hách quản sự đã nhét cho bọn họ không ít ngân lượng, như vậy mới tạm ổn định được tình hình. Minh Lan nhích lại gần tấm bình phong, chăm chú nhìn qua kẽ hở, từ hoạn quan tai to ở một góc rồi đến nữ quan trung niên mình gầy đét, thậm chí cả đám cung nhân đứng phía sau, quả thật không một ai là người quen… chẳng lẽ có kẻ giả truyền thánh chỉ sao? Đang còn đắn đo không biết thế nào, Thôi ma ma rón rén lại gần nói nhỏ bên tai nàng: “Tôi dẫn mấy bà tử ở phòng may vá nhìn kỹ phục trang trên người bọn họ, thật sự là người trong cung không thể nghi ngờ.” Minh Lan nhíu mày lần nữa, trầm tư trong một thoáng rồi ra hiệu cho Tiểu Đào lại thì thầm vài câu, sau đó ngẩng đầu lên, nhỏ giọng dặn: “Cứ nói như vậy, Hách quản sự sẽ hiểu ngay.” Tiểu Đào lập tức chạy ra ngoài, chỉ một lúc sau Cố Toàn bước nhanh vào phòng, đi tới nói nhỏ bên tại Hách Đại Thành: “Phu nhân đang ở đằng sau bình phong. Nhóm cung nhân này là giả, hãy hỏi về bệnh ho của Hàn thượng cung bên cạnh hoàng hậu đã đỡ chưa để thăm dò thử xem.” Hách Đại Thành vốn khôn khéo, liếc thật nhanh về phía sau rồi cười chắp tay nói: “Trần công công, Hoàng ti thị, mấy năm nay hoàng hậu nương nương phái người đến phủ tuyên chỉ ban thưởng cũng nhiều, nhưng chưa từng gặp hai vị bao giờ. Trong cung nhiều quý nhân, chúng tôi không biết hết cũng là chuyện không tránh khỏi.” Gã hoạn quan kia biến sắc, song ngay lập tức cười nói: “Trong cung nhiều người hầu kẻ hạ, hôm nay đến người này hôm sau lại tới kẻ khác. Phủ Ninh Viễn hầu các ngươi xưa nay hào phóng, tới tuyên chỉ là công việc béo bở nên ai cũng muốn tới cả.” Hách Đại Thành liên tục nói không dám rồi hướng về phía vị nữ quan kia tươi cười nói: “Hoàng ti thị, tiểu nhân có một yêu cầu quá đáng, nhân lúc phu nhân chúng tôi còn chưa tới, nhờ ngài chuyện lời với Hàn cung lệnh ở bên cạnh nương nương một tiếng hộ rằng tiểu nhân mới làm xong cao sơn trà loại tốt nhất, chẳng hay khi nào mới có thể đưa vào cung được; hiện giờ trời lúc lạnh lúc ấm, dùng cao này có thể giúp cho bệnh ho khan của cung lệnh đại nhân.” Nữ quan kia vẫn bất động, chỉ đảo ánh mắt sắc lạnh như tia điện qua, nói: “Bên cạnh nương nương có tổng cộng hai vị cung lệnh, một người họ Lưu, một người họ Ngô, chưa từng có cung lệnh họ Hàn nào! Miễn mấy trò hoa mỹ này đi, mau gọi Cố hầu phu nhân ra đây, làm trễ nãi đại sự, cả phủ Cố còn muốn mạng không?” Vừa nghe vậy, thần kinh đang căng cứng của Minh Lan liền thả lỏng, chân cũng nhũn ra suýt đứng không vững, nàng vịn Tiểu Đào chậm rãi đi ra khỏi tấm bình phong, sau khi ngồi xuống, lau đi mồ hôi lạnh rồi mới thở phào một hơi. Bên cạnh hoàng hậu quả thật không có cung lệnh nào họ Hàn, nhưng lại có một Hàn chưởng sự rất được tin dùng, Lưu cung lệnh bây giờ càng ngày càng già, sắp sửa về hưu rồi, hoàng hậu có ý cất nhắc Hàn thị lên thay thế, cho nên từ một năm trước đám tiểu cung nữ và tiểu thái giám đã bắt đầu gọi bà ấy là Hàn cung lệnh. Đương nhiên loại chuyện này chỉ cấp dưới biết, các chủ nhân bên trên làm gì hay được; một ti hầu ngũ phẩm cỏn con hầu hạ trong cung hoàng hậu như Hoàng thị làm sao lại không biết mà dám bất kính như vậy? Trừ phi bà ta vốn không phải là người trong cung hoàng hậu! Như vậy thì… Minh Lan hơi nheo mắt lại. Cố Toàn lại chạy vào phòng truyền lời, Hách Đại Thành vốn đang không biết bồi tội thế nào, sau khi đưa lỗ tai nghe xong, hai mắt liền sáng lên, quay đầu cười ha hả rồi lớn tiếng hỏi: “Hai vị đại nhân, tiểu nhân kiến thức nông cạn. Người ta đều nói từ không thành có là giả truyền thánh chỉ, vị chủ nhân hạ lệnh cho hai vị nói lung tung kia có tính là giả truyền thánh chỉ không nhỉ?” Hai người nọ lập tức biến sắc, gã hoạn quan kia đập bàn cái *bốp*, quát to bằng giọng the thé: “Ăn gan hùm mật gấu rồi à! Dám vu tội như vậy!” Nữ quan nọ cũng nói: “Thường nghe nói Cố hầu ở bên ngoài luôn uy phong lẫm liệt, bây giờ xem như mới được lãnh giáo, ngay cả lệnh trong cung cũng dám không coi ra gì. Hôm nay dám kháng chỉ, e rằng ngày mai liền sẽ tạo phản thôi.” “Hai vị chớ chụp mũ cho người khác như vậy.” Hách Đại Thành cười tủm tỉm, ở bên ngoài ông ta cũng là nhân vật có mặt mũi, làm gì dễ bị hù dọa, “Phủ chúng ta chẳng phải là dạng hộ nhỏ không kiến thức, dựa vào giao tình của phu nhân chúng ta và phu nhân của tướng quân Trịnh Kiêu, bên người hoàng hậu nương nương có vị đại nhân nào, chúng ta tất nhiên biết rõ.” Hai người kia liếc nhau, gã hoạn quan kia chợt đổi sang khuôn mặt tươi cười, “Nhãn lực của Hách tổng quản tốt thật, chúng tôi đích thực không phải là người trong cung hoàng hậu, chẳng qua đây đúng là lệnh của hoàng hậu nương nương, bởi vì gần đây trong cung bận rộn nhiều chuyện, cho nên nương nương mới giao việc này cho chúng tôi.” Hách Đại Thành mỉm cười hỏi là người cung nào, hai người nọ lại qua loa đáp mình chỉ là cung nhân chạy vặt tầm thường. Hách Đại Thành lập tức thay đổi sắc mặt, “Hai vị cũng quá coi thường kẻ khác rồi, tiểu nhân có ngu xuẩn như heo cũng tin không nổi những lời này! Quy định trong cung nghiêm hơn hẳn so với trong nhà thần tử, một nhóm người đông như vậy muốn xuất cung thì nhất định phải có lệnh bài cho phép, nói câu bất kính thì hoàng hậu nương nương có rộng lượng đến đâu cũng chưa chắc sẽ tùy tiện đưa lệnh bài trong cung mình cho kẻ khác.” Thấy Hách Đại Thành không dễ lừa gạt, gã hoạn quan bắt đầu sốt ruột trong bụng. Bấy giờ nữ quan nọ bỗng nhiên nói: “Chúng tôi là người trong cung của Thánh An thái hậu, phân vị của thái hậu còn trên cả hoàng hậu, ngươi có thể yên tâm.” Hách Đại Thành lạnh lùng đáp trả: “Yên tâm thế nào? Hai vị mỗi lúc nói mỗi khác, hiện giờ hầu gia không có trong nhà, chúng ta càng phải cẩn thận bảo vệ phu nhân hơn, sao có thể tùy tiện giao phu nhân cho kẻ thân phận không rõ ràng chứ?” “Vậy ngươi muốn thế nào? Kháng chỉ?!” Gã hoạn quan kia sốt ruộc, the thé kêu lên. “Dù sao cũng phải biết hai vị rốt cuộc có phải là người trong cung hay không?” Hách Đại Thành lo lắng nói. Nữ quan kia lạnh lùng đưa mắt nhìn rồi chậm rãi móc từ trong tay áo ra một lệnh bài đen nhánh viền tơ vàng đập mạnh lên bàn. Hách đại nhân đến gần xem thử, quả đúng là lệnh bào ra vào hoàng cung; đáng tiếc nữ quan kia nhanh chóng thu lại lệnh bài nên ông không thấy rõ hàng chữ Giáp Ất Bính Đinh Mậu đánh dấu thứ tự khắc ở mép lệnh bài. Nữ quan kia nói: “Chúng ta thật sự là người trong cung, trong cung đều là chủ nhân, mời Cố hầu phu nhân đi một chuyến cũng không tính là uất ức cho phu nhân.” Hách Đại Thành sờ sờ râu, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy bên ngoài nhao nhao cả lên, một tiểu nha hoàn loạng choạng chạy vào, kêu khóc báo: “Phu nhân đau bụng, còn bị ra máu, bảo ngài mau đi mời đại phu tới!” Trong đầu như có tiếng chuông đánh, Hách Đại Thành lập tức sợ hãi kêu lên: “Ôi… lần này nguy rồi, lần trước đại phu còn nói cái thai của phu nhân không tốt lắm, quả nhiên xảy ra chuyện rồi!” Dứt lời ông liền quay sang mắng một gã sai vặt bên cạnh: “Đồ ngu kia, còn đứng đực ra đó làm gì, còn không mau đi mời đại phu…!” Gã sai vặt nọ loạng choạng chạy như bay ra ngoài, Hách Đại Thành quay đầu cười cáo lỗi: “Hai vị thấy rồi đấy, phu nhân chúng ta sắp sinh rồi, nhìn tình hình này… Haiz, xem ra không cách nào tiến cung rồi.” Sắc mặt của nữ quan và gã hoạn quan kia đều cực kỳ khó coi, bọn họ đang định mở miệng đe dọa thì lại thấy Hách Đại Thành quay đầu nói với nha đầu báo tin: “Nhanh đi bẩm lại với phu nhân rằng đại phu sẽ tới ngay, xin phu nhân ráng cầm cự, chớ sốt ruột vì chuyện tiến cung, chủ nhân trong cung đều là người hiền lành thiện lương, tuyệt đối sẽ không có ý thương hại đến tính mạng của mẹ con phu nhân đâu!” Tiểu nha đầu kia vẫn còn mang vẻ mặt sợ hãi, lau nước mắt trên mặt rồi chạy biến ra ngoài, một hơi về lại Gia Hi cư. Lúc vào trong phòng, trên mặt cô bé đã chẳng còn chút hoảng hốt nào, còn tinh quái đắc ý nói: “Tiểu Đào tỷ tỷ nói nên bôi chút hành tây vào mắt, em bảo không cần. Vừa nãy em khóc như thật ấy, khiến tất cả đều hoảng hồn.” “Còn ở đó khoe khoang gì nữa, mau nói đi, thế nào rồi?” Lục Chi kéo cô bé vào phòng trong, gặn hỏi liên hồi. Thúy Tụ đi tới đứng cạnh Tiểu Đào, ngơ ngác đáp: “Còn thế nào nữa. Nói xong ta liền ra ngoài, Hách tổng quản nói là đại phu sẽ tới ngay thôi.” Lục Chi nóng ruột tới giậm chận, ai hỏi về đại phu chứ! Minh Lan bật cười, “Em rống Thúy Tụ làm gì, vốn bảo em ấy đi diễn một màn kịch mà, làm xong thì trở lại đây ngay chứ sao.” Lục Chi lườm Thúy Tụ một cái rồi bất đắc dĩ thở dài rồi dẫn cô bé ra ngoài ăn hoa quả. Thôi ma ma liền cùng hai người Thúy Vi giúp Minh Lan nơi lỏng áo cánh, thả búi tóc xuống, tuột giày và vớ ra. Chỉnh sửa mất cả buổi, Minh Lan mới nằm xuống giường, bất giờ mới thấy toàn thân bủn rủn, bắp chân đau nhức. Thấy Thúy Vi thu dọn trang phục cáo mệnh và trang sức cài đầu, Thôi ma ma quay sang hỏi: “Phu nhân, như vậy… có được không…? Đó dù gì cũng là thái hậu.” Minh Lan xoa huyệt thái dương, mệt mỏi đáp: “Là thái hậu, nhưng không phải là Thánh An thái hậu mà là Thánh Đức thái hậu.” Một vị là mẹ ruột, còn một vị… ngay cả mẹ kế cũng không được tính. Thôi ma ma giật mình, “Thánh Đức thái hậu? Chúng ta bình thường đâu thù oán gì với bà ta, sao bà ta lại tới làm khó phu nhân?” “Đúng, rõ ràng là muốn làm khó ta. Bà già kia muốn tìm người tiêu khiển mà, nếu bắt ta tới rồi để ta đứng hầu hai canh giờ hay quỳ nửa canh giờ, hoàng đế hoàng hậu có tới cứu thì cũng không kịp. Tính mạng quan trọng, an toàn là trên hết, cho dù ý chỉ này là thật thì ta cũng không thể theo lệnh, cùng lắm thì về sau tới ngự tiền kêu oan thôi. Tóm lại trước mắt tuyệt đối không thể ngậm bồ hòn chịu cái thiệt này…” Minh Lan đang lẩm bẩm thì chợt thấy Tiểu Đào mặt đỏ hồng chạy vào, phía sau còn có Lục Chi nóng nảy đi theo. Cô nàng lắc lắc cánh tay Tiểu Đào, nói liên hồi: “Cô đứng ngoài trông chừng cả buổi, mau nói đi!” Tiểu Đào giật tay ra khỏi móng vuốt của Lục Chi, trợn mắt nói: “Đau, buông tay, từ từ để ta nói chứ!” Tiểu Đào thở ra một hơi rồi mới đi tới trước mặt Minh Lan, bẩm báo: “Bây giờ Hách tổng quản đã đuổi mấy người kia đi rồi. Phu nhân không biết đâu, vừa nãy hai người còn ra uy dữ dội, vừa vỗ bàn vừa mắng mỏ liên hồi, còn nói cái gì phủ hầuchúng ta muốn tạo phải nữa, khăng khăng phải gọi phu nhân ra ngoài! Em sợ muốn chết, ai ngờ Hách quản sự không hề dao động, càng nói càng kiên cường, cuối cùng hai người kia không còn cách nào, cũng chẳng thể xông tới đánh lộn với bên mình, đành phải đi.” Minh Lan nghe xong thì nhếch môi cười, hỏi thêm vài câu hoạn quan và nữ quan kia cáu giận tới cỡ nào, uy hiếp thế nào Tiểu Đào đều nhất nhất thuật lại, cuối cùng Minh Lan khen: “Hách tổng quản đúng là người hiểu biết, lúc này tuyên chỉ quả thực là có ẩn tình.” Nội quan được lệnh tới nhà thần tử tuyên chỉ thì phải là hạng có thể hếch mũi lên trời, tự cao tự đại, ai dám kháng chỉ bất tuân hay dèm pha nói ra nói vào thì chỉ cười lạnh vào tiếng, lúc trở về phục mệnh với hoàng đế hoàng hậu thì ồn ào tố cáo mấy bận rồi thôi. Làm gì có ai giống như hai người này, sốt ruột đến cỡ đó, cứ như không mang nàng đi thì không được vậy. “Bọn họ tức giận lắm, trước khi đi còn hăm dọa bảo chúng ta hãy chờ đó.” Tiểu Đào bổ sung thêm một câu cuối. Minh Lan khinh thường hừ lạnh, “Ta cũng muốn chờ xem thế nào!” Chỉ hoàng đế mới nắm giữ chiếu vệ và cấm quân mới có thể bắt trói phạm nhân, xét nhà hỏi tội; cho dù ý chỉ này không có vấn đề, Thánh Đức thái hậu cũng phải bẩm báo trước với hoàng đế, được lệnh bắt người từ hoàng đế mới có thể xuống tay, bởi vì hậu cung căn bản không có quyền điều động quân binh. Nhưng nếu ý chỉ này là giả, ha ha ha… Ấy dà, không đúng! Nụ cười trên mặt cứng lại, trong đầu Minh Lan chợt oang oang lên tiếng còi báo động, nàng ngồi phắt dậy, vỗ mạnh lên gối đầu, hét lớn: “Nguy, nguy rồi! Nhanh lên, Tiểu Đào, Lục Chi, các ngươi mau đi tìm Hách tổng quản, bảo ông ấy phái thân tín đắc lực đi tìm đại nhân Lưu Chính Kiệt kể lại chuyện này, sau đó tới gõ cửa nhà bọn họ bảo bọn họ tuyệt đối đừng tiến cung!” “Nhà ai ạ?” Tiểu Đào giật nảy mình, Lục Chi cũng sững sờ. “Nhà Đoàn tướng quân, nhà Thẩm quốc cữu, phủ Anh quốc công, cả họ Bạc, họ Chung, họ Cảnh và họ Phục … Tạm thời là mấy nhà này trước, ta nghĩ ra thêm sẽ báo sau, mau lên, đi ngay bây giờ đi!” Minh Lan liên tục đập giường. Hai nha hoàn vội vàng vâng dạ rồi đi ra ngoài. Thôi ma ma nhìn thấy mặt Minh Lan đầy vẻ sợ hãi cũng run giọng hỏi: “Phu nhân, chuyện gì vậy ạ?” Thần sắc hết sức trầm trọng, Minh Lan chậm rãi nói: “Thôi ma ma, bà còn nhớ loạn Thân Thìn năm đó không, cũng bắt đầu từ chuyện lừa gạt nữ quyến quý gia vào cung đấy.” Thôi ma ma lập tức trợn tròn mắt, nghẹn ngào kêu lên: “Không thể nào!” “Chỉ mong là ta suy nghĩ nhiều.” Minh Lan uể oải tựa vào đầu giường, hai tay ôm chặt bụng, áp lòng bàn tay lên bụng, lẳng lặng cảm giác động tĩnh theo quy luật của thai nhi. Đứa bé trong bụng bây giờ rất ngoan, chưa từng ngọ nguậy đá đánh lung tung như bé Đoàn mập lúc ấy, khi nào khó chịu cũng chỉ động khẽ hai lần tỏ vẻ kháng nghị mà thôi, tương lai nhất định là một đứa trẻ ngoan hiểu chuyện cho xem. Chỉ mong lúc nó ra đời thì thiên hạ đã thái bình, không còn hỗn loạn nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]