Mấy hôm sau, Hoa Lan lại đến tìm Minh Lan, hai chị em chẳng cần bàn bạc cũng thống nhất ý kiến.
Nếu anh chị em đều thuận buồm xuôi gió, chỉ mỗi Mặc Lan phải chịu gian nan khó nhọc, bọn họ cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, vậy cũng phiền phức. Tóm lại thì, vợ chồng Mặc Lan tốt nhất đừng ra ở riêng, tiếp tục sống phụ thuộc vào phủ Vĩnh Xương hầu vẫn hơn.
Hoa Lan bàn bạc với Liễu thị, việc vặt do hai người họ ra mặt lo liệu, nhưng Minh Lan ít nhất vẫn phải tới một chuyến để trấn áp.
Hôm đó Lương phu nhân mời người trong họ Lương và nữ quyến thông gia đến dùng trà, thương thảo chuyện ở riêng. Hoa Lan cảm thấy cơ hội thích hợp, phái nữ nói chuyện với nhau, vừa không cần trở mặt ầm ĩ, vừa có thể biểu hiện thái độ nhà họ Thịnh, chị ấy bèn gọi Minh Lan đi cùng.
Trên đường, ba chị em ngồi chung một chiếc xe ngựa, Minh Lan hỏi tình hình gần đây của nhà họ Lương: “Em thấy lạ ghê, giờ Lương lão hầu gia mới qua bốn chín ngày, tại sao dâu cả nhà họ Lương lại dám đòi ở riêng?”
Ở riêng thời cổ đại vốn không phải việc hay hớm gì, nếu không phải cha mẹ lên tiếng, bề trên ra lệnh, phần lớn đều bị bàn tán.
Liễu thị thở dài, chị ta là người không thể lờ việc này đi nhất, cha chồng và chồng nhắc nhở nhiều lần, đành phải vất vả. Chị ta mở lời: “Em Sáu là người thực thà, nào nghĩ tới những thủ đoạn cay nghiệt đó. Từ khi lão hầu gia qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1566495/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.