Vì nhớ đến người cha đã mất, đêm này Cố Đình Diệp cũng không cànquấy, chỉ ôm Minh Lan nằm yên, đến nửa đêm hai người không nói chuyệnnữa. Hôm đó Minh Lan mệt mỏi vô cùng, nằm trong lồng ngực giống như lòlửa của người kia ngủ thiếp đi. Cố Đình Diệp dịu dàng vuốt ve mái tócđen mượt của Minh Lan, trên gương mặt mềm mại như ngọc xuất hiện nét mệt mỏi nhàn nhạt. Hắn hơi đau lòng, nhớ đến ngày mai gặp Dung nhi, còn cóXương nhi ở nơi xa, hai đứa con này hắn chưa từng muốn, hắn không nénđược trong lòng thổn thức. Kỳ thực hắn không phải là người cha tốt.
Bàn tay hắn dời xuống xoa đến bụng dưới mềm mại của Minh Lan, chợt nổi lòng mong ước.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cố Đình Diệp dậy rửa mặt thay quầnáo, đi ra đúng lúc thấy Minh Lan đang anh dũng quả cảm từ trong chăn vật vã muốn dậy. Hắn không nhịn được cười nói: “Ngủ thêm một lúc nữa, hômqua đã mệt muốn chết rồi.”
Minh Lan rất kiên quyết lắc đầu nói: “Nếu đã phải làm thì dứt khoát phải đúng quy củ, đến đúng giờ thỉnh an.”
Cố Đình Diệp liếc nhìn đồng hồ nước, cau mày nói: “Nhưng bây giờ mới giờ sửu?”
Minh Lan nhìn cái gối quyến luyến, cắn răng quay đầu nói: “Hiếm khimới dậy sớm một lần, cũng chẳng sớm bao nhiêu, dứt khoát làm nhiều thêmchút việc khác, ngày thường ngủ dậy muộn là được.”
Việc khác chính là ăn điểm tâm cùng Cố Đình Diệp, sau đó ra vẻ dịudàng hiền lành tiễn hắn ra ngoài, điệu bộ này làm Cố Đình Diệp cười nhạo khinh bỉ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1566415/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.