Sáng sớm hôm sau, Minh Lansai người mang cái hương án gỗ tử đàn từ phòng kho ra ngoài, sau khi lau chùi sạch sẽ thì đặt ở tiền sảnh, chỉ thấy hoa văn nhẵn nhụi sáng mượt, sắc gỗ bóng loáng mơ hồ hiện lên màu tím sậm, quả nhiên là đồ tốt lâunăm. “Dùng món này để tiếp chỉ chắc đủ thành ý rồi ấy nhỉ.” Minh Lan vuốt ve mặt gỗ, ầm thầm tán thưởng. Cố Đình Diệp vận một bộ bào phục màu son thêu kỳ lân đang ngồi ngay ngắn trên ghế đầu nhà chính, mặt mày ẩn tình, khóe miệng mang theo ý cười,lời nói đầy thâm ý: “Phu nhân đã có thành ý thế, vi phu há lại khôngbiết.” Mặt Minh Lan đỏ lên, đêm qua người này lấy việc này đòi công, yêu cầunàng dùng hành động thực tế để biểu thị lòng cảm ơn đối với mình, là một người làm pháp luật thưởng phạt công minh, nàng đành dụng hết sức lựcthưởng hắn một phen…Xoa xoa thắt lưng mỏi nhừ, Minh Lan hậm hực, cuốicùng người này vẫn nhớ ngày mai phải vào cung, bấy giờ mới giữ lại tíchừng mực. Chừng đầu giờ Thìn thì có thái giám cung vệ che dù đánh chiêng đến đâytuyên chỉ, Cố Đình Diệp thong thả dắt Minh Lan đi ra ngoài, đến TriêuHuy đường, quỳ xuống trước hương án tiếp chỉ, thái giám tuyên chỉ họ Hạước chừng hai mươi tuổi, mặt vuông mày thẳng, vẻ mặt tươi cười hiềnlành, tựa hồ hắn đã biết Cố Đình Diệp trước đó cho nên không hề dài dòng trực tiếp tuyên chỉ. Thánh chỉ và việc bản tin phát thanh không khác nhau mấy, cách thức baođời không đổi, đầu tiên là biểu đạt ân điển của hoàng đế, rồi là biểudương Minh Lan “Tĩnh dung uyển nhu, thục thuận duy tắc, bỉnh thuận khánc cung” (bình tĩnh khoan dung, dịu dàng khéo léo, hiền thục thận trọng,tuân thủ phép tắc, nhu thuận kính cẩn),cuối cùng là tuyên bố sắc phong nàng làm Nhị phẩm phu nhân, over. Hai tay Minh Lan tiếp nhận quyển trục văn thư sắc phong cáo mệnh bằnggấm in hoa văn sư tử chim loan mặt tê giác sừng trâu, một khay châu quan khăn quàng vai*, cung kính dập đầu khấu tạ thiên ân. Sau khi đứng dậy,Cố Đình Diệp bảo nàng đi thay quần áo, còm mình mời Hạ thái giám vàophòng khách dùng trà, thái giám nhún nhường từ chối hai lượt rồi mớivào. *khăn quàng vai: một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc thời xưa “Thì ra là cậu.” Vừa vào phòng, Cố Đình Diệp liền thay đổi vẻ mặt trangnghiêm lúc trước, để Hạ thái giám ngồi xuống, cười nói: “Nghe nói nămtrước cậu phải đi Thượng Thiện Giám thu mua củ cải trắng, sao bây giờlại chạy tới đây rồi?” Mặt mày Hạ thái giám tươi cười, lại than thở: “Ái dà…công việc béo bởlàm gì đến phiên tôi, vẫn cứ làm chân chạy việc thôi, mà mấy ngày nàyNhị gia náo nhiệt quá nhỉ.” Cố Đình Diệp trừng mắt liếc hắn, cười đùa nói: “Ngoại thần không nêngiao thiệp nhiều với nội hoạn, ta không giữ cậu nữa, bây giờ trong cungđề phòng nghiêm ngặt, cậu cũng phải cẩn thận vào.” Vừa nói vừa móc mộtmón đồ từ trong tay áo nhét vào tay Hạ thái giám, “Biết cậu thích cáinày nên đã sớm chuẩn bị cho cậu, vốn định hôm nay tiến cung thì đưa chocậu.” Hạ thái giám thu lại vẻ cười đùa, nghiêm mặt nói: “Nhị gia là một người tốt, trong lòng tôi hiểu rõ.” Sau khi hai người nói thêm mấy câu, Cố Đình Diệp tự mình tiễn người racửa, lúc quay lại đã thấy Minh Lan áo xống nón nảy xong xuôi cả rồi. Bên ngoài chính chỉn chu khoác chiếc khăn quàng vai màu xanh đậm dệt hoavăn mây vàng chim phượng, bông tai chim phượng màu vàng rũ xuống, bênhông buộc một thắt lưng da ngọc, tóc búi kiểu viên kế cài ngọc châu, đội mũ loan phượng song phượng ngậm châu, nhất thời đầu đầy ngọc ngà lắclư. Hôm ấy Cố Đình Diệp không cưỡi ngựa mà cùng ngồi xe kiệu lớn ba ngựa kéo với Minh Lan, bên trong kiệu có đặt một cái phản, trên đấy đặt một bàntrà nhỏ, hai vợ chồng cách bàn trà đoan chính mà ngồi — để không làm rối dung nhan. Cố Đình Diệp vấn chặt lại khăn chít ô lăng sa triển giác trên đầu: “Saukhi tiến cung trước phải đến Từ Ninh cung bái kiến thái hậu.” “…Bái kiến vị nào?” Minh Lan đỡ châu quan nặng nề trên đầu, ánh mắt lóe lên tia nghịch ngợm. Khóe miệng Cố Dình Diệp hơi cong lên: “Bái kiến cả hai vị.” Minh Lan đang cầm châu quan, ngước đầu nhìn đỉnh xe đến ngây người,tiếng ồn ào náo nhiệt của phố phường bên ngoài truyền vào không ngừng,còn có tiếng hô to gọi nhỏ của mấy cửa hàng mới khai trương, “…Tại saophải lập tới hai vị hoàng thái hậu vậy?” Nàng vô tình hỏi. “Tôi còn tưởng là em sẽ không hỏi nữa đấy?” Cố Đình Diệp vươn cánh taydài quay đầu Minh Lan sang phía đây, giúp nàng đỡ châu quan, chỉ thấynàng thoa một lớp son phấn mỏng, trang dung đoan trang nhã nhặn che mấtmột nửa dung sắc xinh đẹp diễm lệ của nàng, mặc dù vẫn tươi đẹp nhưtrước, nhưng lại có vẻ vô cùng ôn hòa khiêm nhường, đây là lần thứ haihắn thấy nàng tô son điểm phấn, lần đầu là khi vén khăn hỉ lên—hắn hiểu ý của Minh Lan. Minh Lan thấy hắn ngẩn người nhìn mình, vỗ vỗ nhẹ lên tay hắn: “Chàng nói tiếp đi chứ.” Cố Đình Diệp lại cười cười: “Lại nói tiếp Thánh Đức thái hậu vận khíkhông tốt, nghe người ta nói năm đó một đêm trước khi Tứ vương gia mưunghịch, tiên đế đã dự tính lập Tam vương gia làm thái tử, Đức phi nươngnương làm hoàng hậu, chỉ cách một ngày, tất cả đều tan thành bọt. Tiênđế cảm thấy có lỗi với bà, liền sắc phong bà làm Hoàng quý phi, đồngthời trước giường bệnh cũng căn dặn hoàng thượng phải chiếu cố gia tộccủa Đức phi nương nương nhiều hơn, sau khi tiên đế băng hà, trong triềucó người dâng tấu đệ trình cũng lập Đức phi làm thái hậu, hai cung cùngtồn tại, hoàng thượng đã chuẩn tấu.” Minh Lan ngây người một lúc, mới ồ một tiếng: “Hoàng thượng thật là hiếu thuận nhỉ.” Cố Đình Diệp nhìn nàng chằm chằm, như cười như không: “Sao tôi lại thấy vẻ mặt em không phải nói vậy nhỉ.” Minh Lan híp mắt, bày ra một tư thái thật cao thâm, chậm rãi lắc đầu nói: “Mũ thì phải vừa với đầu chứ.” Cố Đình Diệp nhéo tay nhỏ của nàng một cái, ánh mắt đột nhiên lóe sáng,khóe miệng mỉm cười — xưa nay, ngôi vị thái hậu này, hoặc là mẹ cả củahoàng đế, hoặc là mẹ đẻ, mà vị Đức phi nương nương này lại chẳng thuộcnhóm nào. “Có điều,” Cố Đình Diệp lại nói, “Thánh Đức thái hậu dù sao cũng đã đạichưởng phượng ấn nhiều năm, căn cơ vững chắc người khác không thể sánhbằng.” Minh Lan nghe vậy bỗng căng thẳng, Cố Định Diệp vỗ vỗ tay nàng an ủi:“Em đừng vội, sắc phong cáo mệnh không phải chỉ một mình em, hôm nay đến tạ ơn còn có Uy Bắc Hầu phu nhân và vợ của Tả phó thống lĩnh Ngự lâmquân Trịnh Kiêu. Minh Lan đang ôm mặt, vui vẻ nói: “Chẳng lẽ hoàng thượng vì chờ chàng mà đến giờ mới sắc phong cáo mệnh?” — Cậu Hai ở trước mặt hoàng đế có thểdiện đến thế cơ à?! Cố Đình Diệp vỗ nhẹ móng vuốt mũm mĩm của nàng, tức giận liếc nàng mộtcái: “Bọn họ một người là Quốc cữu phu nhân, một người là em gái ruộthoàng hậu, vốn sẽ phong, chẳng qua em được thêm dư vào thôi!” Minh Lan bị đả kích nhỏ, xoa xoa móng vuốt của mình, lầm bầm: “Chẳngphải nói vợ quý nhờ chồng mẹ quý nhờ con sao? Em gái hoàng hậu…” Phóthống lĩnh Ngự lâm quân cũng không đủ đẳng cấp đâu. Cố Đình Diệp cười kéo tay nhỏ bé của nàng xoa xoa: “Hoàng thượng là vịvua đầy triển vọng, tự có chừng mực, chỉ phong Trầm thị là tam phẩm Thục nhân. Minh Lan liên tục khen ngợi hoàng đế anh minh, đột nhiên nghĩ: “Vì saochàng không cưới em gái Thẩm hoàng hậu? Vậy chẳng phải sẽ thành ngườimột nhà rồi sao?” Vừa nói xong, Minh Lan y như con thỏ nhỏ nhanh chânchạy trốn. Cố Đình Diệp không tức giận, ngược lại còn thầm thấy buồn cười: “Hai năm trước hoàng thượng mới hồi kinh, căn cơ trong kinh không sâu, TrịnhTuấn chấp chưởng cấm quân nhiều năm chưa nói, với ba đại doanh cũng cónhiều quan hệ, Anh quốc công là trọng phụ của quốc gia, hai nhà này xưanay không dính vào việc tranh vị, tất nhiên phải lôi kéo họ.” Minh Lan gật đầu, nàng hiểu rõ. Thánh An thái hậu chỉ có một con trai, mà hai mẹ con lại bị lạnh nhạtnhiều năm, ngoại trừ gia tộc bên vợ, bên cạnh hoàng đế không có nhiềungười có thể tin tưởng, mà Cố Đình Diệp vốn được coi như người mình, nếu Cố Thẩm kết thông gia, chẳng những lãng phí tài nguyên, mà xét đến lâudài, đối với hoàng đế cũng không phải chuyện tốt. Càng vào sâu mà nói,Cố Đình Diệp lấy một con gái của quan văn bình thường, xét đến gốc rễ,lại càng phù hợp với lợi ích của hoàng đế. Xe ngựa lộc cộc lăn đều bánh, Minh Lan nghe âm thanh bên ngoài, biết làđã vào bên ngoài hoàng thành, xe chạy thêm một lúc nữa thì đến cổng đạimôn nội thành, hai vợ chồng xuống xe, đổi sang kiệu nhỏ có màn che xanhvà ngựa đã sớm chờ sẵn ở đấy, vợ chồng người lên kiệu người lên ngựa,lại đi một hồi thì đến Đông Hoa môn, bắt đầu từ đây phải đi bộ theo nhóm nội thị dẫn đường phía trước. Dọc theo đường đi, Minh Lan không dám ngẩng đầu nhìn ngó lung tung, chỉmột mực cúi đầu chạy chầm chậm theo Cố Đình Diệp, mơ hồ cảm thấy bố cụcbên trong cung đình thật rộng lớn tráng lệ, thềm cấp lót đá cẩm thạch,cột trụ mạ vàng vẽ màu, nơi nào cũng cao lớn rộng rãi, thật là khí thế. Vào nơi cạnh điện, một nữ quan trung niên vận áo gấm xanh tối màu đi ramỉm cười bẩm: “Cố đại nhân và Cố phu nhân mời vào đây, thái hậu đang chờ đấy.” Cố Đình Diệp liếc mắt nhìn Minh Lan, chỉ thấy nàng vô cùng bình tĩnh,không có tí dáng vẻ lo lắng hoảng hốt, trong lòng hắn hơi trấn định, hai người đi từ từ theo nữ quan, vòng qua hai hành lang, vượt qua một cánhcửa thật cao mới vào chính điện. Trong lò sưởi đồng đỏ đốt Long tiên hương trân quý, làn khói xanh mỏnglượn lờ trong không trung tạo nên một mùi thơm đặc biệt len lỏi trongphòng chực xông vào mũi, mặt nền lót đá cẩm thạch trơn láng soi rõ cảbóng người, hai vị thái hậu ngồi thẳng trên ghế đầu, ngồi bên trái làmột vị phu nhân quý phái vận cung trang màu vàng sáng, khoảng chừng haibảy hai tám tuổi, có lẽ là hoàng hậu, hai bên đặt bình phong, phía saumơ hồ son phấn hương nồng, trâm ngọc lúc lắc, phía dưới còn có thể thấytừng vạt váy gấm, ước chừng là một đám nữ quyến hoặc cung phi. Cố Đình Diệp và Minh Lan quỳ xuống dập đầu, miệng nói tạ ơn, nghe đượcmột giọng nói nhẹ nhàng: “Đứng lên đi, các ngươi đến chậm đấy, chị dâuvà em gái hoàng hậu đều đến cả rồi đấy.” Hoàng hậu quay đầu cười khẽ: “Mẫu hậu chớ trách bọn họ, ai bảo nhà cậu ta ở xa, ý chỉ cùng truyền, tất có sớm có muộn.” Minh Lan đứng dậy, ngẩng đầu nhìn một cái thật nhanh, chỉ thấy âm thanhvừa rồi đến từ bên phải, vị thái hậu này dung mạo tú lệ trắng ngần, cửchỉ cao quý, nụ cười ân cần điềm đạm, mà vị thái hậu bên trái dù bảodưỡng rất tốt nhưng đã hơi lộ vẻ lão hóa, động tác cũng không tự nhiên. Lập tức Minh Lan đoán được hai vị này ai là ai. Thánh Đức thái hậu quan sát Cố Đình Diệp hai lần, cười nói: “Thành thân rồi quả nhiên khác hẳn, nhìn ôn hòa hơn nhiều.” Dung sắc hoàng hậu không quá xinh đẹp, nhưng nét mặt tươi vui thoải mái, trên khuôn mặt còn có một lúm đồng tiền thật sâu, nàng cười rồi mớinói: “Mẫu hậu thật tinh mắt, con cũng thấy cậu Hai ôn hòa hơn nhiều, nhớ năm đó lúc hoàng thượng ở biên Thục, cậu Hai quanh năm suốt tháng đềuđể râu quai nón, nhìn từ xa quả thật rất giống một tên hung thần, mỗilần cậu ta đến, Tuệ nhi đều sợ không dám ra, mà Tái Phúc và Tái Thuậnlại đều thích cậu ta. Bây giờ có vợ rồi, sau này phải sống thật tốt, mẫu thân nói xem có đúng không.” Thánh An thái hậu bên cạnh chỉ cười hai tiếng mà không nói gì, Thánh Đức thái hậu không để ý Minh Lan lắm, chỉ quay sang thao thao bất tuyệtgiáo huấn Cố Đình Diệp về ‘Tề gia trị quốc, trung quân ái quốc’, một hồi Khổng Tử, một hồi Mạnh tử, một hồi còn nhắc đến cả Tuân tử. Minh Lanliếc mắt nhìn, chỉ thấy Cố Đình Diệp hết sức phối hợp, không hề có chútmất kiên nhẫn nào, còn vô cùng cảm động chuyện hoàng thượng vừa ban chobảy vạn lượng bạc và bảy khoảnh đất, cộng thêm vô số lụa là gấm vóc. Thánh Đức thái hậu rất khéo nói, hoàng hậu thỉnh thoảng bồi thêm mộtcâu, Thánh An thái hậu và Minh Lan trở thành người nghe; nói một hồi đãnói đến vấn đề biên mậu (buôn bán qua biên giới). Thánh Đức thái hậunhắc tới cha anh bà là Phú Ninh hầu đang giữ chức vụ ở biên quan: “Banđầu khi quân Hung Nô xâm phạm, hoàng thượng chuyện gấp phải tòng quyền*, liền lệnh cha anh ta rút khỏi biên quan, nhưng nay biên quan thái bình, có nên khôi phục việc biên mậu lại hay không?” (*chuyện gấp phải tòngquyền: gặp tình huống khẩn cấp đặc biệt đành phải tùy cơ hành sự, khôngthể cứ y theo khuôn phép) Cố Đình Diệp nói: “Quân Hung Nô mặc dù đã bị đánh đuổi nhưng quân lực ởbiên quan tổn thất rất nặng, nếu biên mậu mà không có quân lực bảo hộ,chỉ sợ khó mà làm được thuận lợi…” Lúc này một nội thị từ bên ngoài tiến vào truyền báo: “Hoàng tượng đang ở ngự thư phòng cùng các vị đại nhân tấu đối, hỏi Cố đại nhân đã đếnchưa? Hoàng thượng có chuyện triệu kiến, thỉnh Cố đại nhân sau khi tạ ân lập tức qua đây.” Thánh Đức thái hậu tựa hồ có phần thất vọng, nhưng bà vẫn cười nói:“Hoàng thượng có chính sự, cậu đi trước đi; để vợ cậu ở lại đây tròchuyện chút ít.” Cố Đình Diệp khom người đáp lời, trước khi đi nghiêng đầu liếc nhìn Minh Lan, trong ánh mắt hình như có lo lắng. Minh Lan khẽ gật đầu, ý bảo yên tâm, bấy giờ hắn mới theo nội thị rời khỏi Từ Ninh cung. Cố Đình Diệp vừa đi, hoàng hậu lập tức cho người dẹp mấy tấm bình phòngchắn hai bên đi, chỉ thấy bên trái đi ra ba vị phu nhân trẻ tuổi, bênphải đi ra bốn vị cung trang mỹ nhân, nét mặt ai cũng tươi cười dịudàng, chậm rãi đi đến bên cạnh vị trí chủ tọa, đưa mắt quan sát Minh Lan đang đứng phía dưới; trong lòng Minh Lan cảm thán, chậc! Mục tiêu đãđổi. “Nào, đến đây để ai gia nhìn một cái xem.” Thánh Đức thái hậu mỉm cười vẫy tay với Minh Lan. Minh Lan nghe vậy từ từ bước đến, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên nàng đi đứng nghiêm túc như vậy, chiếu theo những gì Khổng ma mađã dạy, lúc đi lại góc váy không được động, khuôn mặt không được cứngngắc mà phải biểu lộ ra lòng cung kính dạt dào và sự thân thiết. Thánh Đức thái hậu kéo tay Minh Lan, cẩn thận quan sát nàng, than thở:“Nghe nói tân phu nhân của cậu Hai Cố là một mỹ nhân, nay gặp mặt quảnhiên chẳng sai.” Minh Lan không tiện trả lời, chỉ buông đôi mi dài bày ra bộ dáng xấu hổthẹn thùng, thầm nghĩ, ngài cũng xinh đẹp chẳng kém đâu, nếu có cơ hộinhất định phải giới thiệu Cung Tuyết Hoa * nữ sĩ với ngài mới được. *Cung Tuyết Hoa: bà này nổi tiếng rầm rộ khi tham gia cuộc thi Hoa hậuchâu Á của đài ATV với tư cách là thí sinh lớn tuổi nhất (47 tuổi). Hiện nay bà được xem là “thảm họa thẩm mỹ”, ngôi sao bị ghét nhất Cbiz. (Mọi người có thể search gg để biết thêm về bà, khi còn trẻ trông cũng đẹplắm đấy.) Hoàng hậu cũng nhiều lần đưa mắt nhìn Minh Lan, thấy cử chỉ động tác của nàng khoan thai mà rất đúng mực, không hề có nửa điểm sai phạm, khôngnhịn được bèn nói: “Cậu Hai thật là có phúc, tướng mạo vốn chỉ là thứyếu, trông nàng quy củ chuẩn mực, con thích lắm; nhà cô có từng mời mama giáo dưỡng chăng?” Minh Lan kính cẩn trả lời: “Nhiều năm trước có mời một vị ạ.” “Vị ấy từ trong cung xuất ra đúng không?” Hoàng hậu nghe vậy hỏi tiếp. “Đúng ạ, bà ấy vốn là Khổng ma ma ở Thượng Cung cục.” “Khổng ma ma?” Thánh An thái hậu lần đầu chủ động lên tiếng, giọng nóicủa bà hơi khàn, tựa hồ bị nhiễm phong hàn ho khan chưa lành, “Có phảibà ấy mặt vuông vuông, người cao cao?” “Đúng ạ.” Minh Lan mỉm cười nói, “Bên trái trên trán bà ấy còn có một nốt ruồi.” Dung nhan đã hơi lộ ra nét già nua của Thánh An thái hậu hiện lên ýcười: “Khổng ma ma là lão nhân trong cung, bà ấy hiền hòa ngay thẳng …Là một người rất tốt; nay bà ấy có khỏe không?” “Bà có gửi thư, nói rằng hiện bà đang ở quê nhà, ngày qua ngày nhàn nhãdạo bộ, cháu trai cũng hiếu thuận, nói chung rất tốt.” Minh Lan liếc mắt nhìn Thánh Đức thái hậu, chỉ thấy bà ta không hề để ý chỉ cúi đầu uốngtrà. Thánh An thái hậu tựa hồ rất nhớ Khổng ma ma, hỏi Minh Lan khá nhiều,nhưng thực tế, sức khỏe Khổng ma ma đã suy yếu từ lâu, bây giờ chẳng qua chỉ chịu đựng qua ngày mà thôi, Minh Lan không tiện nói thẳng, chỉ cóthể cân nhắc dùng giọng nói uyển chuyển biểu đạt một chút. Ánh mắt Thánh An thái hậu lộ vẻ cô đơn, giọng nói trầm thấp: “Bà ấy đã ở trong cung chịu đựng cả đời, nay có thể thoải mái trải qua tuổi già thì thật tốt, được mấy năm thì cũng là mấy năm thế thôi.” Minh Lan lẳng lặng nhìn bà, trên người Thánh An thái hậu không thấy cáithói quen khéo đưa đẩy kia ở chốn cung đình, ngược lại lại mang theo một loại hồn nhiên thẳng thắn theo bản năng, bà dường như biết mình ăn nóikhông chu toàn, vậy thì đơn giản là không nói nhiều. Lại nói thêm vài câu, hoàng hậu cho mọi người ngồi, lúc này Minh Lan mới có cơ hội để đôi chân đã mỏi nhừ nghỉ ngơi một chút, vừa nghe mấy người này nói chuyện, vừa âm thầm phân biệt: bốn cung trang mỹ nhân đều làcung phi, một người trong đó đặc biệt diễm lệ quyến rũ chính là Dung phi đang được sủng ái nhất, người xinh đẹp nũng nịu da trắng như tuyếtchính là Ngọc chiêu nghi vừa mới được phong, hai người khác là thị thiếp từ lúc hoàng đế còn tiềm để*, một là Tiệp dư, một là Tài tử — tổng kếtlại, bởi hoàng đế còn phải giữ đạo hiếu nên chưa tuyển chọn tú nữ, bâygiờ trong hậu cung còn rất nhiều chố trống để người phấn đấu, chẳng haycó cô gái xuyên không nào muốn vào đây lập nghiệp phát triển không. *tiềm để: nơi ở của vị vua khi chưa lên ngôi. Tiếp đến là ba vị phu nhân trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện bên cạnh hoànghậu, trong đó người phục sức hoa lệ nhất nói chuyện hứng khởi nhất đương nhiên chính là em gái của hoàng hậu Thẩm thị, nàng ta và hoàng hậu khágiống nhau; người phía sau mặt mày thanh tú chính là tân phu nhân củaThẩm quốc cữu, cũng chính là tiểu thư của phủ Anh quốc công; người cuốicùng mềm mại uyển chuyển Minh Lan đoán không ra là ai, qua một hồi lâumới nghe được — chính là vợ bé Trâu thị của Thẩm quốc cữu! Em gái của vợ cả quá cố. Chẳng lẽ nàng ta cũng được phong hàm ngũ phẩm?! Còn rất thân thiết với hoàng hậu, phủ Anh quốc công dễ nói chuyện vậy sao?! Đêm qua Cố Đình Diệp bồi bổ cho Minh Lan một hồi gia thế hoàng hậu. Bát vương gia không phải là hoàng tử được sủng ái, đất phiên còn là vùng khỉ ho cò gáy, bởi vậy không có nhà quyền quý nào muốn kết thân vớingài, cha của Thẩm hoàng hậu vốn là danh sĩ Thẩm Vượng, gia tộc cũngthuộc dạng danh lưu vọng tộc, đáng tiếc cha mẹ mất sớm, anh em họ Thẩmchỉ có thể dựa vào người trong họ, sau này do chú ruột làm chủ gả choBát vương gia. Lúc đó Minh Lan liền khẳng định: “Người nhà họ Thẩm nhất định đối xử với anh em họ chẳng tốt gì!” Cố Đình Diệp rất ngạc nhiên: “Sao em biết?” Minh Lan nói: “Hoàng thượng đang lúc cần người, họ Thẩm lại không có người làm quan, dễ thấy là ngầm hận vô cùng!” Cố Đình Diệp dùng một cái ôm chặt biểu thị tán thưởng và khẳng định với nàng. Dựa theo nguyên tắc giảm dần, nhà vợ của Bát vương gia không được tốt lắm, phỏng chừng nhà vợ của Thẩm Tòng Hưng còn kém hơn. Họ Trâu vốn chỉ là một nhà dòng dõi thư hương bình thường, ông nội làhuyện lệnh, mấy năm trước đã qua đời, cha là cử nhân, con gái đầu gả vào họ Thẩm sinh con dưỡng cái, trong nhà cũng không có nhân tài đặc biệtxuất hiện. Nhưng điều xui xẻo nhất của bọn họ không phải là con cháu trong nhàkhông có ai tài giỏi, mà là khi em rể của cậu rể cả vất vả lắm mới đăngcơ ngôi đế, cậu rể này quang vinh trở thành quốc cữu, đang lúc vinh hoaphú quý ở ngay trước mắt, ấy thế mà con gái lại tèo ~ ~ ~ Trên dưới họ Trâu hầu như muốn phun máu ba bận, đây là loại bi ai bực nào chứ! Nếu Thẩm Tòng Hưng chỉ là một người góa vợ bình thường, tái giá lấy côem vợ là xong, nhưng hôm nay họ Thẩm đã là gia tộc đệ nhất ngoại thíchhoa gấm rực rỡ (Thánh An thái hậu xuất thân thấp hèn, sớm đã không tìmđược nhà mẹ đẻ),họ Trâu thật quá quá xui xẻo. Minh Lan trộm nhìn quốc cữu phu nhân, lại nhìn sang hoàng hậu đang trêuđùa cô Trâu nhỏ, suy nghĩ của nàng rõ ràng, chỉ chớp mắt lập tức hiểu,kết quả thỏa hiệp cuối cùng chính là như vậy — không biết sao, nàng chợt nhớ đến Bạch phu nhân mẹ đẻ của Cố Đình Diệp, đột nhiên đối với vị Thẩm phu nhân này sinh ra một chút thương hại. Phủ Anh quốc công cần mối quan hệ vững chắc với họ Thẩm và tân hoàng đế, Thẩm quốc cữu cần phủ Anh quốc công vốn đã rễ sâu lá tốt để tăng thêmthế lực nhà mình, họ Trâu muốn duy trì quan hệ thông gia với họ Thẩm,đồng thời bảo vệ cho lợi ích của con gái Trâu phu nhân lớn, thế gia vọng tộc đều có nhu cầu, cuối cùng tạo nên một cục diện hài hòa kì cục thếnày. Tâm trạng Minh Lan tự dưng sa sút, rầu rĩ rất khó chịu, nàng dẻ tay lênngực tự hỏi, nếu nàng rơi vào hoàn cảnh bế tắc như thế, nầng có thểchống lại áp bức của gia tộc mà dứt khoát quyết liệt phản đối hôn sựkhông? Minh Lan khẽ cắn môi, cổ đại thật X nó, đây quả nhiên không phảilà nơi dành cho đàn bà con gái! Hàn huyên chừng thời gian uống cạn chén trà, hoàng hậu thấy đã đến lúcbèn dẫn bốn người Minh Lan mới được phong cáo mệnh xin cáo lui với tháihậu xin, ra khỏi Từ Ninh cung, hoàng hậu cho Minh Lan và cô Thẩm nhỏ vềtrước, nàng còn muốn nói chuyện với Thẩm phu nhân và cô Trâu nhỏ ở KhônNinh cung. Cô Thầm nhỏ kéo tay áo hoàng hậu, làm nũng nói: “Chị thiên vị nhé, cóphải chỗ chị có món ngon muốn để hai chị dâu nếm trước đúng không?” Hoàng hậu chỉ nàng cười mắng: “Cô bao nhiêu tuổi rồi mà suốt ngày chỉnghĩ ăn uống thế hả? Lát nữa ta phải nói với mẹ chồng cô để bà dạy bảolại cô mới được!… Thôi được rồi, chớ để mọi người chê cười, ta có chuyện muốn nói với chị dâu cô, hôm nay Cố phu nhân lần đầu tiến cung, cô dẫnnàng đi dạo một lúc cũng tốt.” Cô Trầm nhỏ cười đáp vâng. Minh Lan cung kính hành lễ song phúc, tư thếđoan trang nhã nhặn, cũng không biết nàng làm thế nào mà nghiêng ngườikhéo léo uyển chuyển đến thế, lại có một phen phong tư uốn lượn, cô Thẩm nhỏ tựa hồ nhìn đến ngây người, dứt khoát chào hoàng hậu, kéo tay MinhLan rời đi. Dọc đường đi, chỉ nghe cô Thẩm nhỏ ríu ra ríu rít liên tục, không ngừnggiới thiệu phong cảnh trên đường với Minh Lan. Minh Lan chỉ mỉm cườilắng nghe, thỉnh thoảng góp vui mấy câu, hai người dần dần rời xa khỏiphạm vi Từ Ninh cung, đi về hướng Đông Hoa môn, cô Thẩm nhỏ bỗng dưnghỏi một câu: “…Chị nói xem hoàng hậu tìm hai chị dâu của tôi là vìchuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ có lời gì tôi không tiện nghe.” Trong lòng Minh Lan thoáng nghĩ, mỉm cười nói: “Có lẽ là tâm sự chút chuyện thôi, ít người mới dễ nói lời trong lòng.” Việc này chẳng khó đoán? Vừa rồi lúc ở trong Từ Ninh Cung, Thẩm phu nhân đoan trang tao nhã, cô Trâu nhỏ cung kính lễ độ, hai người nhìn quatưởng chừng rất hòa thuận, nhưng từ đầu đến cuối không hề liếc mắt nhìnnhau, ngay cả một câu cũng không nói, ngoại mệnh phụ lại không thể tiếncung hằng ngày, cho nên phỏng chừng hoàng hậu muốn nhân dịp này tiếnhành một hồi tư tưởng giáo dục với vợ lớn vợ nhỏ nhà quốc cữu, chỉ điểmthê thiếp đôi điều cái đạo sống chung. Thế nhưng…Minh Lan nghĩ mà buồn cười, vi phạm quy củ thê thiếp trước không phải là họ Thẩm sao. Thiếp thất được sắc phong cáo mệnh vốn rất hiếm, trừ khi con trai đặcbiệt ưu tú xuất sắc, vì quốc gia vì xã tắc lập công, khi ấy mẹ quý nhờcon nên mới được sắc phong, trải qua các triều đại đến nay, có mấy thiếp thất chưa sinh con mà được cáo mệnh? Phỏng chừng họ Thẩm vì thẹn với họ Trâu đã giang tay giúp đỡ lúc họ khókhăn bèn làm thế này để đền bù một phần, có điều chung quy vẫn kiêng dèthế lực phủ Anh quốc công nên không thể nâng cô Trâu nhỏ lên làm bìnhthê*, thế nhưng xem tình huống hôm nay, dáng điệu của cô Trâu nhỏ nàycũng không khác bình thê là bao. *bình thê: cũng là từ chỉ vợ cả (hay ngang hàng với vợ cả) Cô Thẩm nhỏ vốn đang ngẩn ngơ ngắm ngự hoa viên phía xa, chợt dừng bước, bình tĩnh nhìn Minh Lan: “Chị có thấy họ Thẩm thật không biết xấu hổđúng không? Anh cả tôi lấy Trương thị, lại nạp Trâu thị, trước coi rẻtình cảm, sau lại tham vinh hoa quyền thế?” Minh Lan bị nàng kéo lui mấy bước, sau khi nghe xong, mỉm cười nhàn nhạt nói: “Những tin này phần lớn là do người ta ghen ghét đố kỵ mà đồn đãi, không phải tất cả đều là thật.” — Nói thừa, muốn lợi ích gấp hai, dĩnhiên sẽ bị bàn luận gấp hai. “Vậy chị thấy thế nào?” Cô Thẩm nhỏ vẫn kéo nàng, ép nàng tỏ thái độ. Mắt Minh Lan nhìn cánh cửa cung đóng chặt ở phía trước, nơi ấy có thủquân trang nghiêm, cung nữ thái giám qua lại bận rộn, nàng khẽ thở dài,thong thả nói: “Tôi cảm thấy, loại chuyện này rất khó xử, được lợi, phần lớn là đàn ông, mà chịu thiệt, phần nhiều là đàn bà mà thôi.” Sắc mặt cô Thẩm nhỏ biến đổi, thu lại vẻ bướng bỉnh nhõng nhẻo, khuônmặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Minh Lan một lúc lâu, hồi sau bỗng nhiênnhoẻn miệng cười: “Chị thú vị lắm, tôi rất thích, sau này tôi muốnthường xuyên đến tìm chị chơi!” Minh Lan bị lời này chọc cười, bật cười nói: “Vinh hạnh cho tôi.” — Có thể nói được những lời này, vậy cô Thẩm nhỏ không phải là người vôtâm, có thể gặp được một cô gái có khí khái mạnh mẽ thẳng thắng thế này, vậy cũng rất đáng kết giao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]