Vẻ mặt Cố Đình Diệp thoảmãn, cánh tay to lớn vòng qua ôm cả Minh Lan và chăn gấm vào lòng, hônnhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại ấm áp của nàng. Minh Lan mệt đến mứcmắt cũng mở không ra, mơ mơ màng màng lẩm bẩm hai tiếng, rúc đầu vàotrong chăn. Cố Đình Diệp thấy buồn cười, sau khi gọi người đến thaytriều phục liền đi ra cửa. Bên ngoài mặt đất còn ẩm ướt, mưa lớn suốtmột đêm đến sáng mới dần ngưng, khí trời tháng ba vô cùng mát mẻ thưthái, nước mưa theo bệ cửa sổ vẽ ra một đường cong trong suốt, dưới máihiên tiếng nước rơi tí tách khẽ khàng.
Lại qua nửa canh giờ, Đan Quất mới tiến vào, dùng vũ lực kéo thân thểxinh xắn nhỏ nhắn đang cuộn mình trong chăn gấm ra, hầu hạ nàng tắm rửathay quần áo, đồng thời cố gắng không nhìn tới mấy dấu xanh tím chồngchất trên lưng trên đùi trắng như tuyết của Minh Lan, còn có dấu vếthồng xanh che kín nửa người, chỉ mở cửa sổ để tán đi mùi ái muội trongphòng.
Mặt Minh Lan nhịn đỏ cháy cả mặt, cực lực bỏ qua ánh mắt thương tiếc của Đan Quất, cái gì gọi lao động là quang vinh nhất, lao động chân tay vàlao động trí óc đều quang vinh như nhau!
Hôm qua đại khái đã nắm rõ nhân sự trong phủ, bây giờ cũng nên phân công công việc thôi.
Xét số nhân công trong phủ Cố này, nếu chỉ hầu hạ hai vợ chồng Minh Lanthì rất dư dả, nhưng nếu muốn sắp xếp xử lý tốt cả một phủ đô đốc lớnnhư thế này lại không đủ, không chỉ có hoa hòe cây cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1566403/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.