Mãi đến sau giờ Ngọ đầu giờMùi, bầu trời nhuộm một màu vàng óng, hai vợ chồng mới đứng dậy cáo từra về. Cố Đình Diệp liếc thấy viền mắt Minh Lan hồng hồng, trên mi dàirủ xuống còn đọng nước, biết nhất định là nàng đã khóc, trong lòng hắnkhông khỏi mềm nhũn. Lúc nãy trong bữa tiệc cùng mọi người uống không ít rượu, hắn vốn đã có hai phần chếnh choáng, thấy thế, dứt khoát giả vờtập tễnh vài bước, đám người Trường Bách nhìn thấy như vậy, vội vàng gọi người dìu hắn lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa rộng rãi đặt mấy lư hương nhỏ, phía dưới lót tấm thảmphù dung mỏng, Minh Lan đỡ Cố Đình Diệp xiêu vẹo dựa vào tấm đệm lót,tìm cây quạt nhẹ nhàng phe phẩy, giúp hắn tản hơi rượu, xe ngựa chốc lát lại hơi xóc nảy, xuân muộn sau trưa trời khá oi bức, trong mấy lò đồngtỏa ra mùi hương nhàn nhạt, như có như không, bao phủ không gian xe nửabị bịt kín.
Cố Đình Diệp vốn giả vờ say, nhưng bầu không khí này lại khiến hắn cảmthấy buồn ngủ, không biết ngủ bao lâu, mơ màng mở mắt, chỉ thấy Minh Lan ôm chiếc quạt tròn mặt cẩn san hô châu sa, mi khép hờ lười biếng tựavào.
Minh Lan đang mơ mơ màng màng, chợt thấy mí mắt ngưa ngứa, mở mắt đưatay lên sờ, liền thấy Cố Đình Diệp đang lẳng lặng nhìn mình, ngón tayhắn hơi thô ráp, nhè nhẹ vuốt ve mí mắt nàng, hắn hỏi: “Tỉnh rồi?”
Minh Lan gật gật đầu, buông quạt tròn, chống tay ngồi dậy, khóe miệngvểnh lên lộ ra một cái lúm đồng trinh: “Có muốn uống nước không?”
Cố Đình Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1566396/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.