Đêm đó, “cha mẹ già” của Minh Lan đến an ủi thương binh. Vương thị vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Lan, yêu thương trong mắt sắp nhỏ ra thành giọt đến nơi rồi, nhìn Minh Lan chằm chằm làm người ta rùng cả mình. Thịnh Hoành thì ngược lại, là thật sự đau lòng, hỏi thăm rất dịu dàng, cũng rất quan tâm con gái. Coi như để đền đáp lại tấm ‘chân tình’, mắt Minh Lan ngân ngấn, nhỏ nhẹ thanh minh cho hành vi của Mặc Lan, thứ nhất hy vọng Thịnh Hoành đừng tức giận, thứ hai là nói rõ hành động của Mặc Lan cũng không phải cố ý, tất cả đều chỉ là hiểu lầm vân vân và mây mây. Thịnh Hoành cực kỳ xúc động, cảm thấy bản thân giáo dục con gái cũng không phải không có thành quả, rung râu khen Minh Lan mấy câu.
Minh Lan thầm sám hối, không còn cách nào khác mà, lãnh đạo đều thích kiểu như thế này, nhu nhược hiền lương, tất cả đều vì vấn đề sống còn mà thôi.
Cũng không biết Hải thị nói cái gì với Vương thị, ngày thứ hai Vương thị đã mượn cớ ốm không dậy nổi, việc chấn chỉnh trong nhà đều giao cho Hải thị. Hải thị bắt hết đám vú già ngày đó ở Mộ Thương Trai từng xô xô đẩy đẩy, mỗi người đánh hai mươi gậy, sau đó vợ Lưu Côn đích thân dẫn người xông vào phòng bọn chúng lục soát một phen, tìm được rất nhiều đồ trang sức vàng bạc. Hải thị lợi dụng tội danh tham tiền của chủ muốn tống bọn chúng đến cho quan phủ điều tra, bọn người dưới hốt hoảng, vội vàng đùn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-u-that-u-phai-la-hong-phai-xanh-tham/1566356/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.