Không biết thời gian trôi qua đã bao lâu, đột nhiên Quyên Nhi khẻ thở dài nói:
- Cô nương chẳng nên khóc lóc làm chi. Người chết rồi không thể sống lại được. Cô nương nên bớt nổi bi ai, bảo trọng thân thể là hơn.
Quân Trung Phụng lau nước mắc buồn rầu nói:
- Ða tạ tỷ tỷ có lời chỉ giáo.
Nàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Tỷ tỷ đã lấy được vật đó chưa?
Quyên Nhi hỏi lại:
- Phải chăng cô nương muốn hỏi bức họa Lưu Hải Bí Thiền Ðồ?
Quân Trung Phụng đáp:
- Tất cả thứ gì trong nhà này mà tỷ tỷ thích thì cứ lấy việc lấy đi.
Quyên Nhi nói:
- Cô nương đừng hiểu lầm Quyên Nhi nhân lúc người ta bị cháy nhà mình chỉ vào hôi của.
Quân Trung Phụng nói:
- Trời ơi! Tiểu muội chỉ còn chờ thương thế gia huynh đỡ một chút là lập tức lên đường, bỏ hết cả trang viện lớn lao cùng những đồ vật trong nhà, chỉ mang đi một ít đồ tế nhuyễn vàng bạc. Dĩ nhiên là những đồ cổ ngoạn và danh họa mà gia phụ tàng trữ đều bỏ lại hết.
Quyên Nhi nói:
- Bây giờ thế này vậy. Tiểu tỳ giúp cô nương thu xếp lại những bức danh họa và đồ cổ ngoạn mà lệnh tôn để lại lựa một ít đem đi.
Quân Trung Phụng nói:
- Xin đa tạ tỷ tỷ.
Quyên Nhi nói:
- Xem chừng thương thế của lệnh huynh nặng lắm, ít ra là sáu bảy ngày chưa thể đăng trình được. Tiểu tỳ không thể chờ cô nương để cùng đi một thể được.
Thị ngừng lại một chút rồi hỏi:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tuyet-ma-kiem/30237/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.