Vu Trường Thanh nói :
- Vì lão phu thấy cô nương là một người có đủ tư cách nên chỉ mong đem hết những điều sở học của mình truyền thụ cho cô .
Quân trung Phụng nói :
- Nếu đệ tử không chịu bỏ độc vật thì sư phụ cũng không thu lưu đệ tử nữa hay sao ?
Vu Trường Thanh đáp :
- Chính là thế đó .
Quân trung Phụng đứng dậy từ từ nói :
- Sư phụ ! Sư phụ đừng bức bách đệ tử thái quá , xin để nửa ngày cho đệ tử có đủ thì giờ suy xét lại . Con nhện độc kia đã ăn rất nhiều máu của đệ tử và đã được gìn giữ đến chỗ có linh tính , đệ tử muốn coi lại cuốn sách thật kỹ để xem có cách nào thả nó đi để khỏi phải giét hại nó .
Vu Trường Thanh thủng thẳng nói :
- Nếu nó đã có linh tính thì mối hại hoạ càng lớn , sao cô không liệng nó xuống sông ?
Quân trung Phụng chậm rãi đáp :
- Tâm ý của sư phụ đệ tử đã hiểu rõ rồi . Đệ tử xin đề phòng .
Nàng trở gót đi ra ngoài khoang thuyền , Vu Trường Thanh trầm giọng nói :
- Cô hãy dừng bước .
Quân trung Phụng quay đầu lại hỏi :
- Sư phụ còn điều chi dạy bảo ?
Vu Trường Thanh gạt đi :
- Cô nương đừng kêu lão phu là sư phụ nữa .
Quân trung Phụng đáp rằng :
- Nạn nữ xin tuân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tuyet-ma-kiem/2247401/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.