Lý Hàn Thu đi sau Tần Nhi. Còn Lôi Phi đi sau rốt.
Ði chừng được vài dậm, Lôi Phi đột nhiên phóng ngựa lao đi như tên bắn vọt đến bên Lý Hàn Thu, khẽ hỏi chàng:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Hàn Thu đáp:
- Lôi huynh cứ đi lát nữa sẽ rỏ.
Rồi chàng gia roi cho ngựa chạy mau theo kịp Tần Nhi.
Gần tới Vũ Hoa Ðài, bốn mặt đều là hoang dã vắng vẻ.
Lý Hàn Thu khẽ hỏi Tần Nhi:
- Tần cô nương! Phía bên kia rừng cây là chỗ nào?
Tần Nhi đáp:
- Ðó là khu vực quạnh hiu, chỉ có cỏ dại cùng rừng tạp chẳng có chi đẹp đẽ mà thưởng ngoạn.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nhưng chỗ đó bí ẩn lắm phải không?
Tần Nhi đáp:
- Ðã là nơi không có vết chân người thì dĩ nhiên là bí ẩn.
Lý Hàn Thu nói:
- Vậy chúng ta qua đó xem sao.
Tần Nhi ngơ ngác một chút rồi cười nói:
- Ðược rồi? Tiện thiếp dẫn công tử tới đó.
Ðoạn cô phóng ngựa đi trước. Xuyên qua khu rừng rậm quả nhiên đến nơi cỏ dại mọc đầy cao tới ngang vai. Bốn bề vắng ngắt không một bóng người.
Lý Hàn Thu dừng ngựa lại nói:
- Nơi đây quả nhiên tịch mịch hoang vu.
Tần Nhi mỉm cười nói:
- Tiệp thiếp đã bảo mà công tử không tin.
Lý Hàn Thu xuống ngựa, vẫy tay nói:
- Tần cô nương! Cô nương hãy qua đây!
Tần Nhi liền xuống ngựa, cô ra vẻ thẹn thò cúi đầu chạy lại hỏi:
- Công tử có điều chi dạy bảo.
Lý Hàn Thu từ từ ngồi xuống đập tay vào đám cỏ rồi giục:
- Cô nương hãy ngồi xuống đây.
Tần Nhi do dự một chút rồi ngập ngừng hỏi:
- Công tử có điều chi muốn nói.
Lý Hàn Thu đưa tay ra, Tần Nhi đột nhiên cúi gầm mặt xuống nhưng cũng thò bàn tay nhỏ nhắn đặt vào lòng bàn tay Lý Hàn Thu.
Hai bàn tay đụng vào nhau khiến trong lòng hai người đều rung động.
Lý Hàn Thu di động ngón tay, đột nhiên chàng nắm chặt lấy uyển mạch Tần Nhi.
Tần Nhi giật mình kinh hãi bỗng nàng ngửng đầu ngó Lý Hàn Thu hỏi:
- Công tử có ý gì vậy?
Lý Hàn Thu khẽ buông tiếng thở dài đáp:
- Tại hạ không phải là Trương tam công tử.
Tần Nhi sửng sốt hỏi:
- Thế ra công tử trá hình ư?
Lý Hàn Thu gật đầu đáp:
- Ðúng thế! Có điều cô nương bất tất sợ hãi, vì tại hạ tuyệt không có ý gia hại cô nương.
Tần Nhi định thần lại thủng thẳng hỏi:
- Tướng công là ai? Sao lại giả mạo Trương tam công tử?
Lý Hàn Thu đáp:
- Tại hạ ư? Chẳng dấu gì cô nương, tại hạ chính là kẻ thù mà Phương viện chúa đang truy tầm. Nực cười ở chỗ đã hai bữa nay, tại hạ ở luôn bên mình y mà y không phát giác ra được, lại còn phái hàng trăm tay cao thủ đi dò la truy nã.
Tần Nhi giương cặp mày lá liu lên chậm rãi hỏi:
- Tướng công nắm uyển mạch tiện thiếp là có dụng ý gì?
Lý Hàn Thu nghiêm nét mặt đáp:
- Tại hạ chỉ muốn nói rõ mấy điều cho cô nương hay chứ không có ý gì khác.
Tần Nhi nói:
- Tướng công nói đi! Tiện thiếp đang lắng tai đây.
Lý Hàn Thu nói:
- Phương viện chúa mà cô nương đem lòng kính ngưỡng đó chỉ giả danh hào hiệp mà thực ra là tên cường bạo. Bề ngoài hắn giả đạo đức mà bề trong là một đứa hung ác chẳng điều gì không dám làm.
Tần Nhi thét lên:
- Tướng công đừng thóa mạ y!
Lý Hàn Thu hỏi:
- Sao? Cô nương không tin lời tại hạ ư?
Tần Nhi đáp:
- Nhất định không tin! Trăm ngàn lần không tin! Phương viện chúa là một nhân vật khoan hồng đạo đức. Người coi bọn tiện thiếp như con cái.
Lý Hàn Thu chau mày nói:
- Nếu vậy thì tại hạ càng phục hắn về chỗ khéo giả đạo đức...
Chàng ngừng lại một chút rồi hỏi:
- Cô nương ở ngay trong Phương gia đại viện phải không?
Tần Nhi đáp:
- Phải rồi! Tiện thiếp ở trong đó từ nhỏ cho tới khi khôn lớn.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Vậy tình hình trong Phương gia đại viện chắc cô nương biết hết?
Tần Nhi đáp:
- Từ một gốc cây một ngọn cỏ mọc ở chỗ nào, tiện thiếp cũng không sót.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Vậy những cơ quan trùng điệp trong Phương gia đại viện cô nương có biết không?
Tần Nhi đáp:
- Vì tiếng nghĩa hiệp của Phương viện chúa lớn quá nên bọn đạo tặc ghét cay ghét đắng tìm hết cách gia hại, Phương viện chúa bất đắc dĩ phải bố trí những cơ quan để đề phòng có người vào đánh lén.
Lý Hàn Thu lạnh lùng nói:
- Nếu hắn quả là hão nhân thì đã chả đem tấm thân thanh bạch của cô nương để bồi tiếp anh chàng Trương tam công tử giả mạo này.
Tần Nhi chưng hửng cúi đầu xuống không nói gì.
Hồi lâu cô mới thủng thẳng hỏi:
- Tướng công là ai? Có cừu hận gì với Phương viện chúa?
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Hắn hạ sát song thân tại hạ lại giết hết cả gia nhân bộc phụ. Mối thù đó có nên trả không?
Tần Nhi đáp:
- Nếu lời tướng công là đúng sự thực thì dĩ nhiên phải trả. Nhưng...
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nhưng làm sao?
Tần Nhi đáp:
- Vì lẽ gì Phương viện chúa giết chết lệnh song thân và chu lục cả nhà? Tình thực mà nói nếu lệnh tôn là một tên đại đạo lục lâm thì viện chúa giết đi là phải.
Lý Hàn Thu nghe Tần Nhi mạt sát song thân, chàng biến sắc cơ hồ muốn nổi nóng, nhưng chàng cố nhẫn nại nói:
- Sở dĩ hắn hạ sát tiên phụ chỉ vì người đã phát giác ra những hành động bí ẩn của hắn, nên hắn giết đi để bịt miệng.
Tần Nhi lại hỏi:
- Lệnh tôn là ai?
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Phải chăng cô nương muốn hỏi tên vong phụ?
Tần Nhi đáp:
- Nếu bữa nay tướng công không giết tiện thiếp thì sau này tiện thiếp sẽ hỏi được thanh danh của lệnh tôn hồi sinh tiền thế nào?
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Cô nương thám thính ở nơi Giang Nam Song Hiệp chăng?
Tần Nhi lắc đầu đáp:
- Dĩ nhiên tiện thiếp phải hỏi dò người khác mới biết rõ được sự thực.
Lý Hàn Thu giơ ngón tay ra điểm vào hai chỗ huyệt đạo Tần Nhi rồi nói:
- Hay lắm! Tiên phụ là Thái Cực Kiếm Lý Thanh Trần...
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tại hạ nói thế là đủ, còn tin hay không thì ở cô nương. Tại hạ điểm huyệt cô bằng thủ pháp rất nhẹ, cô chỉ cần vận khí giải huyệt, Nhiều là bốn giờ ít là hai giờ liền tự giải khai được.
Dứt lời Lý Hàn Thu đứng dậy cắm đầu đi ngay.
Tần Nhi vội la gọi:
- Tam công tử hãy dừng bước!
Lý Hàn Thu quay mặt nói:
- Tại hạ họ Lý. Trương tam công tử là tên giả, cô nương nên nhớ rỏ.
Tần Nhi gọi lại:
- Lý công tử!
Lý Hàn Thu hỏi:
- Cô nương còn điều chi dạy bảo?
Tần Nhi hỏi:
- Có phải công tử đã bôi thuốc dịch dung?
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Ðúng thế! Nhưng cô nương hỏi làm chi?
Tần Nhi đáp:
- Công tử có thể cạo thuốc đi để tiện thiếp coi chân tướng được chăng? Không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Ðể thị coi chân tướng về tả lại với Phương Tú cho hắn phải một phen kinh hãi càng hay.
Chàng nghĩ vậy liền hỏi:
- Cô nương coi rồi về mách Phương viện chúa hay chứ?
Tần Nhi lắc đầu đáp:
- Tiện thiếp không cho y biết đâu.
Lý Hàn Thu đưa tay lên vuốt hết dược vật rồi lấy trong bọc ra một tấm khăn lụa lau mặt sạch đi nói:
- Cô nương nên nhớ kỷ để về mà tả lại với Phương Tú.
Tần Nhi nói:
- Tiện thiếp đã bảo không cho y hay.
Lý Hàn Thu nói:
- Cô nương cho hắn biết càng tốt.
Chàng ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tại hạ mong rằng hắn giữ mình cho kỷ để tại hạ đến chặt đầu báo thù cho phụ thân.
Tần Nhi khẻ thở dài nói:
- Nếu sau này tiện tiếp kiếm được đầy đủ bằng chứng là tướng công nói thiệt thì tiện thiếp sẽ hết sức giúp đỡ. Thôi tướng công đi đi!
Lý Hàn Thu tự nhủ:
- Con nha đầu này tuy nhỏ tuổi, nhưng quan niệm thị rất mãnh liệt. Chàng ngó lại Tần Nhi hai lần rồi mới trở gót ra đi.
Lý Hàn Thu ra khỏi khu rừng nhỏ đã thấy Lôi Phi kìm ngựa đứng chờ. Chàng khẽ hỏi:
- Lý đệ giết thị rồi chăng?
Lý Hàn Thu lắc đầu đáp:
- Tiểu đệ chỉ điểm huyệt thị bằng thủ pháp rất nhẹ.
Lôi Phi sửng sốt hỏi:
- Lý đệ để lộ chân tướng cho thị thấy rồi ư?
Lý Hàn Thu nhảy lên lưng ngựa đáp:
- Tiểu đệ muốn thị trở về nói cho Phương Tú nghe để gieo vào lòng hắn thêm Nhiều mối nghi ngờ.
Lôi Phi nói:
- Phương pháp này cũng hay đấy. Có điều tiểu huynh chưa hiểu vì lẽ gì đột nhiên Lý đệ rời khỏi hoa thuyền đúng lúc chúng ta đã khiến cho Phương Tú cùng Hàn Ðào hết lòng ngờ vực. Tiểu huynh nghĩ rằng lúc này chúng ta bỏ đi thật đáng tiếc.
Lý Hàn Thu vừa phóng ngựa chạy đi vừa đáp:
- Chúng ta không đi không được.
Lôi Phi hỏi:
- Tại sao vậy?
Lý Hàn Thu đáp:
- Vì Trương tam công tử thật chiều nay sẽ tới Kim Lăng, chúng ta không khỏi bại lộ hành tung.
Lôi Phi hỏi:
- Sao Lý đệ lại biết rõ thế.
Lý Hàn Thu đáp:
- Quyên cô nương đã đến báo tin.
Lôi Phi nói:
- Nếu vậy là càng lạ nữa! Trương tam công tử chiều nay tới Kim Lăng, Phương Tú còn chưa hay mà sao Quyên cô nương đã biết trước?
Lý Hàn Thu nói:
- Y biết chúng ta giả trang, nếu có lòng gia hại thì đã báo Phương Tú rồi. Ðiểm này đủ chứng minh y là bạn với mình không phải thù. Hay ít ra y tuyệt không có ý gia hại mình. Y nói Trương tam công tử tới đây là một điều đích xác chẳng thể không tin được.
Lôi Phi khẽ nói:
- Quyên cô nương thật là con người kỳ quái! Cô ta rất thần bí, tuy còn nhỏ tuổi mà biết rất Nhiều chuyện.
Lý Hàn Thu nói:
- Y lại quen rất Nhiều người dường như đang tiến hành một vụ gì khá quan trọng.
Lôi Phi nói:
- Tiểu huynh khó hiểu nhất là chỗ cô ta quen biết Ðàm Dược Sư.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Ðịa vị của Ðàm Dược Sư trong võ lâm thế nào?
Lôi Phi đáp:
- Người võ lâm rất kính mộ lão mà cũng có người tức giận lão.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Cái đó có vẻ mâu thuẫn. Sao lại có người oán hận lão?
Lôi Phi đáp:
- Cái đó chỉ chính lão mới biết mà thôi.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Lão là người thế nào?
Lôi Phi đáp:
- Tính lão kỳ lắm! Lão không làm điều gì tàn ác, thường làm việc thiện. Nhưng những điều thiện đó lúc nào lão thích làm thì làm.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Thế là nghĩa làm sao?
Lôi Phi đáp:
- Y thuật lão rất tinh thâm, đến độ h người nào đã tắt thở là lão có thể cải tử hồi sinh. Nghe nói những người được lão cứu chữa chưa một ai chết.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Thế là hay lắm chứ còn gì nữa?
Lôi Phi cười đáp:
- Nhưng y lại khiếm khuyết về đức hạnh cứu nhân độ thế. Gặp lúc cao hứng lão không tiếc công tiếc thuốc, cố tình cứu chữa. Còn gặp lúc lão không thích thì bệnh nhân chết ngay trước mắt, lão cũng chẳng động lòng.
Lý Hàn Thu nói:
- Té ra là thế!
Lôi Phi nói:
- Nhưng dù sao người đời cũng không thể oán trách lão được...
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Vì lão cứu chữa cho ai cũng không lấy tiền, lào không phải là thầy lang treo biển chiêu khách.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nói thế thì ra Ðàm Dược Sư là quái nhân hay sao?
Lôi Phi đáp:
- Cho đến nay trên chốn giang hồ chưa nhận định được lão là người hay, hay người dở. Có người cho lão rất tồi, có người cho lão rất tốt. Sau nữa có người bảo lão là một nhân vật ở giữa hai ngã chánh tà. Lão muốn tránh sự phiền Nhiễu về sau phải thiên cư, chẳng biết trú sở ở đâu nữa.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Sau lào còn xuất hiện trên chốn giang hồ không?
Lôi Phi đáp:
- Lão thường vẫn xuất hiện, nhưng thời gian không nhất định, càng về sau càng thưa dần...
Y đằng hắng một tiếng rồi nói tiếp:
- Kể về vai vế thì Quyên Nhi chẳng thể nào đi đôi với Ðàm Dược Sư được, thế mà dường như hai người rất quen nhau.
Lý Hàn Thu nói:
- Chao ôi! Sau đây hai đứa chúng ta phải tìm hiểu Quyên Nhi thêm mới được.
Lôi Phi hỏi:
- Làm sao mà hỏi được?
Lý Hàn Thu đáp:
- Vì Quyên cô nương ước hẹn với tiểu đệ sau ba ngày sẽ đến hội kiến tại tịnh xá.
Lôi Phi kìm dây cương ngựa lại hỏi:
- Nếu vậy thì chúng ta không dời hẳn Kim Lăng ư?
Lý Hàn Thu đáp:
- Ðúng thế! Chúng ta tìm một nơi ẩn mình không để cho Phương Tú tìm thấy.
Chàng trầm ngâm một chút rồi tiếp:
- Có điều tiểu đệ nhận thấy việc này rất khó, vì Phương Tú tất nhiên sẽ động viên hết cả thuộc hạ để lùng kiếm bọn mình.
Lôi Phi ngẩng đầu trông chiều trời nói:
- Nếu Phương Tú chưa phái người theo dõi hành tung chúng ta vì hắn chưa biết nội tình. Vậy chúng ta lại bôi thuốc dịch dung và hóa trang làm người khác ẩn mình ở Kim Lăng vẫn còn kịp.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Bây giờ chúng ta biết ẩn vào đâu?
Lôi Phi đáp:
- Lại trở về dưới đài hoa hội để coi tình hình tỷ võ. Nếu mình không theo dõi được cho đến hết thì thành ra câu chuyện có đầu mà chả có đuôi, há chẳng đáng tiếc ru?
Lý Hán Thu trầm ngâm một chút rồi nói:
- Phải rồi! Ðấy mới chính là nơi an toàn nhất, vì Phương Tú quyết không ngờ tới chúng ta còn dám trở về hoa hội.
Lôi Phi nói:
- Hiện giờ công việc trọng yếu nhất là phải làm sao dấu được đôi ngựa này. Nếu để Phương Tú theo dõi vết chân ngựa và hiểu lầm là chúng ta cưỡi ngựa đi xa rồi, có thế lão mới không ngờ mình quay trở lại coi hoa hội.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm:
- Muốn giấu hai con tuấn mã này thì chỉ có biện pháp duy nhất là giết chúng đi và giấu cả yên cương, ngoài ra chẳng còn biện pháp nào khác.
Nhưng chàng thấy Lôi Phi bắt ngựa cho chạy lên một trái núi xa xa.
Lý Hàn Thu rất lấy làm kỳ khẽ hỏi:
- Lôi huynh! Chúng ta đi đâu thế này.
Lôi Phi đáp:
- Con ngựa là vật vô tri. Chúng ta mà giết nó đi thì thật là tàn nhẫn!
Lý Hàn Thu nói:
- Ðúng thế!
Lôi Phi cười nói:
- Chúng ta đã không nỡ giết ngựa thì chỉ có cách dùng nó làm kế nghi binh.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Kế nghi binh thế nào?
Lôi Phi đáp:
- Chúng ta cưỡi ngựa lên núi thì cho đến chỗ không trèo được nữa sẽ bỏ ngựa mà đi bộ.
Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:
- Hay lắm! Bọn họ có theo vết chân tìm tới chỗ không lên được nữa thì tự nhiên tưởng là chúng ta vào ẩn trong rừng.
Lôi Phi nói:
- Phương Tú há phải là hạng dễ lừa gạt? Chúng ta phải bò lên núi thật sự rồi sau sẽ quay trở lại.
Lý Hàn Thu đột nhiên chau mày nói:
- Có một điều tiểu đệ e rằng Lôi huynh quên mất.
Lôi Phi hỏi:
- Ðiều gì?
Lý Hàn Thu đáp:
- Chúng ta muốn vào trường tỷ võ, cần phải có thiếp mời mới được.
Lôi Phi thò tay vào bọc móc ra hai tấm thiếp cười nói:
- Thiếp mời tiểu huynh đã chuẩn bị rồi, Lý đệ bất tất phải nhọc lòng.
Lý Hàn Thu tủm tỉm cười nói:
- Nếu vậy thì Lôi huynh suy tính sâu xa thật.
Lôi Phi cười hỏi:
- Tiểu huynh đã mang danh "Thần Thâu" thì cũng phải có cái gì khác người, chẳng lẽ để đời gọi uổng hay sao?
Lý Hàn Thu cũng cười xòa rồi vọt ngựa về phía trước.
Chàng nhất thiết theo kế hoạch của Lôi Phi, bỏ ngựa trèo lên núi đi tới bên khe suối lại thay đổi sắc mặt.
Lôi Phi hóa trang làm một lão già gầy khẳn gầy kheo, Lý Hàn Thu giả dạng một người tướng mạo bình thường.
Lôi Phi lại lấy hai bộ áo cho hai người thay đổi, còn quần áo cũ thì vùi xuống đất lấp đi. Ðoạn theo đường vòng quanh xuống núi.
Lôi Phi lấy tấm thiếp mời giao cho Lý Hàn Thu và bảo chàng:
- Chúng ta chia đường mà đi để họ khỏi nghi ngờ. Khi nào trường tỷ võ rồi sẽ gặp nhau ở gốc Tây Bắc phía dưới đài.
Lý Hàn Thu gật đầu đón lấy danh thiếp.
Chàng chờ cho tới lúc lên đèn mới đi đến hội trường.
Cách phòng vệ hội trường bữa nay càng nghiệm mật hơn. Bốn mặt đèn lửa sáng như ban ngày.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang thì thấy mấy chiếc hoa thuyền đã áp mạn vào bờ.
Trong thuyền lấp loáng ánh đèn lửa chứ không sáng tỏ nhưng người bên trên bờ cũng như người dưới thuyền đều ra chiều lật đật.
Ðột nhiên Lý Hàn Thu nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo hồng hấp tấp từ trong thuyền chạy ra nhảy lên bờ.
Lập tức có hai đại hán cùng đi với thiếu nữ.
Tuy thiếu nữ lật đật đi ngay, nhưng Lý Hàn Thu cũng nhìn rõ đó chính là Tần Nhi. Thái độ hấp tấp của cô khiến cho chàng biết có việc khẩn cấp.
Tiếp theo, Phương Tú từ trong khoang thuyền đi ra.
Lý Hàn Thu đã biết lão là con người gian hoạt đa nghi, chàng không dám nhìn xuống chiếc thuyền hoa bữa trước. Tay cầm thiếp mời giơ ra rồi đi thẳng vào trường tỷ võ. Chàng bước tới gốc Tây Bắc dưới đài đã thấy Lôi Phi ngồi trên một chiếc ghế gỗ chờ sẵn rồi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau chứ không cất tiếng hô hoán.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang đảo nhìn bốn phía một lượt thì thấy đêm nay trong trường có tới trên hai trăm người, đến coi nhưng không náo Nhiệt như hai đêm trước. Thế là số người vẫn đông không kém.
Ðột nhiên trong thuyền hơi nhốn nháo. Chàng ngoảnh đầu nhìn ra thấy Hàn Ðào dẫn một người nai nịt gọn gàng mặc áo màu lam, ngoài khoác áo choàng. Người này hãy còn trẻ tuổi từ từ đi vào trong trường ngồi xuống ghế hàng đầu.
Vì chàng ngồi cách xa nên không nhìn rõ tướng mạo người đó nhưng cũng thấy gã có dáng một thiếu niên anh tuấn.
Ngồi bên Hàn Ðào còn một chàng thiếu niên võ phục khác, lưng đeo trường kiếm. Gã chính là Trương Tử Lâu.
Lý Hàn Thu kinh hãi nghĩ thầm:
- Giang Nam Song Hiệp quả có tài dụ người. Mới vỏn vẹn một đêm mà đã thuyết phục được Trương Tử Lâu về với phe chúng.
Chàng lấy làm lạ tại sao Phương Tú lại chưa đến.
Bỗng mấy tiếng thanh la báo hiệu vang lên.
Mụ Kim ma béo chù béo chụp từ từ bước ra trước đài khoanh tay thi lễ, tự giới thiệu:
- Lão thân là Kim Ma. Tưởng các vị đều đã biết rồi...
Mụ ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Chuyến này những vị cao thủ võ lâm tới dự hội Nhiều quá khiến bọn lão thân phải rút ngắn nhật trình cuộc tỷ võ kén rể ngắn hơn thời gian đã định trước. Mới trong hai đêm đã tỷ đấu mười trận. Ðêm nay chỉ còn hai trận chót là kết thúc được. Lão thân hy vọng trong các vị đây còn Nhiều cao thủ đăng đài để thắng nốt hai trận rồi dắt người đẹp về theo. Giang Nam Song Hiệp đã chuẩn bị những của hồi môn rất hậu. Lão thân xin có lời chúc mừng trước các vị hai chữ nhân tài lưỡng đắc.
Mụ nói xong lật đật lui vào hậu đài.
Tiếp theo là một thiếu nữ diễm lệ mình mặc võ phục màu xanh từ từ tiến ra.
Dưới ánh đèn sáng tỏ, Lý Hàn Thu phát giác ra thiếu nữ áo xanh này quả nhiên so với những thiếu nữ xuất tịch hai đêm trước còn có phần xinh đẹp hơn. Chàng lẩm bẩm:
- Mười hai ả hoa nữ đúng là mỗi cô đẹp hơn một tầng.
Bỗng thấy thiếu nữ áo xanh đưa khóe mắt ngó người dưới đài một lượt rồi hé miệng anh đào cất tiếng:
- Tiện thiếp là Trân Vi. Vị nào muốn tứ giáo xin mời lên đài.
Cô nói ít lời thái độ rất đoan trang. Dứt lời cô lui vào giữa đài đứng nghiêm chỉnh.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Những cô hoa nữ về sau chẳng những đẹp hơn e rằng bản lãnh cũng cao thâm hơn. Cô này mặt lạnh như tiền rất hợp với kiếm đạo về công phu dưỡng khí, chắc kiếm thuật cô phải có chỗ hơn người.
Trân Vi chờ lâu chưa thấy ai lên lại ngó xuống đài nói:
- Nếu trong các vị đây không có ai dám đăng đài thí thì tiện thiếp đành rút lui vậy.
Bỗng có tiếng cười khanh khách nói:
- Cô nương nói vậy chẳng hóa ra coi thường anh hùng thiên hạ lắm ư?
Chưa dứt lời, một bóng người nhảy vọt lên đài.
Lý Hàn Thu định thần nhìn xem ai thì thấy người đăng đài, vào trạng 27, 28 tuổi, mình mặc áo lam coi ra vẽ một chàng thư sinh.
Trân Vi ngắm người mới lên, vẻ mặt lạnh lẽo đột nhiên trên môi cô thoáng lộ một nụ cười lên tiếng:
- Xin công tử báo danh đi!
Người áo lam đáp:
- Tại hạ là Hạ Hầu Phương. Xin cô nương nhẹ tay cho.
Trân Vi nói:
- Trong cuộc tỉ võ, ai cũng phô trương tài nghệ Hạ Hầu công tử bất tất phải khiêm nhượng...
Cô ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Công tử muốn giao đấu bằng kinh khí hay là tỉ thí quyền chưởng.
Hạ Hầu Phương đáp:
- Khách phải theo chủ. Cô nương tinh thâm về thứ gì thì chúng ta tỉ thí thứ đó.
Tuy gã nói rất uyển chuyển dễ nghe, song có ý tự phụ.
Trân Vi ồ lên một tiếng rồi nói:
- Ðáng lý công tử có quyền chọn lựa, nhưng công tử lại bỏ quyền đó thì tiện thiếp xin tuân mệnh. Chúng ta tỉ kiếm được không?
Hạ Hầu Phương đáp:
- Ðược lắm!
Trân Vi từ từ bước tới trước gia binh, rút lấy một thanh bảo kiếm rồi nói:
- Mời công tử lựa binh khí.
Hạ Hầu Phương tiến lại rút lấy thanh trường kiếm nói:
- Xin cô nương ra tay đi!
Trân Vi cầm kiếm để trước ngực đáp:
- Mời công tử động thủ trước.
Hạ Hầu Phương mỉm cười nói:
- Xin cô nương hãy coi chừng!
Gã từ từ phóng kiếm đâm tới.
Trân Vi lùi lại ba bước. Vẻ mặt cô ra chiều thưởng thức chiêu số của đối phương. Nhưng vẻ thản nhiên bỗng tiêu tan ngay, thay thế bằng nét mặt kinh ngạc.
Hạ Hầu Phương nói:
- Cô nương hãy coi chừng! Chiêu kiếm thứ hai của tại hạ phóng tới đó.
Hắn vừa nói vừa phóng kiếm mau lẹ tuyệt luân.
Trân Vi phung tay phải một cái. Hai thanh kiếm đụng nhau bật lên một tiếng choang choảng rùng rợn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]