- Chúng ta tìm một nơi qui đầu mượn sức người để che chở cho mình.
Thiếu nữ áo xanh trầm ngâm một lúc rồi dịu giọng hỏi:
- Chúng ta qui đầu nơi nào bây giờ? Còn ai là người đã thu nạp bọn mình nữa?
Vương Bảo Sơn đáp:
- Hiện giờ có một nơi qui đầu được nhưng mình phải tìm cách lập chút công lao trước mới xong.
Thiếu nữ áo xanh lắc đầu nói:
- Tiểu muội chắc Giang Nam Song Hiệp không dám gây thế với gia sư.
Vương Bảo Sơn cười nói:
- Cái đó tiểu huynh đã nghe rõ rồi. Giả tỷ trước đây một tháng mà mình đến qui đầu thì nhất định họ cột mình lại đưa về trả lệnh sư, nhưng hiện nay thì không thế nữa.
Thiếu nữ áo xanh hỏi:
- Tại sao vậy?
Vương Bảo Sơn đáp:
- Vì hiện nay họ đang muốn thu quét nhân tài. Chúng ta dầu dĩ họ thu dụng nhưng...
Thiếu nữ hỏi:
- Nhưng làm sao?
Vương Bảo Sơn đáp:
- Võ công và thủ pháp dùng ám khí của muội muội sẽ được họ hoan nghênh ngay. Còn tiểu huynh cần phải lập được công lớn, họ mới chịu trọng dụng.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nghe giọng lưỡi Vương Bảo Sơn thì dường như thiếu nữ kia chẳng những võ công cao cường hơn gã mà cô còn là nhân vật có nhiều lai lịch.
Bổng nghe thiếu nữ áo xanh hỏi:
- Ðại ca định lập công gì?
Vương Bảo Sơn tủm tỉm cười đáp:
- Cái đó để thủng thẳng rồi sẽ tính.
Thiếu nữ chau mày nói:
- Dường như đại ca có ý lừa gạt tiểu muội.
Vương Bảo Sơn vội cải:
- Không phải đâu.
Thiếu nữ áo xanh khẻ thở dài nói:
- Tiểu muội có cảm giác là hiện nay đại ca đối với tiểu muội không được đằm thắm như trước nữa.
Vương Bảo Sơn khuyên nhủ:
- Cái đó muội muội bất tất phải đa tâm. Bao giờ tiểu huynh đối với muội muội cũng vậy thôi.
Lôi Phi nghe hai người nói chuyện dần dần đi vào mối tình nhi nữ liền khẽ bảo Lý Hàn Thu:
- Chúng ta đi thôi.
Lý Hàn Thu gật đầu toan đứng dậy thì thấy một ả nữ tỳ trong hoa trường dẫn hai đại hán tới nơi.
Lôi Phi và Lý Hàn Thu thấy biến cố xảy ra lại nằm yên.
Bỗng nghe nữ tỳ dẫn hai đại hán đi tới trước thiếu nữ áo xanh, ả quay lại nói với hai đại hán:
- Chính là hai vị này đây.
Hai gã đại hán đồng thanh đáp:
- Ða tạ cô nương dẫn đường cho.
Nữ tỳ tủm tỉm cười rồi trở gót đi ngay.
Hai đại hán thò tay ra kéo ghế ngồi đối diện với hai người.
Một gã đại hán hỏi:
- Phải chăng cô nương từ Vũ Hoa Cốc tới đây?
Thiếu nữ áo xanh chưa kịp đáp thì Vương Bảo Sơn đã cướp lời hỏi lại:
- Hai vị giữ địa vị gì ở đây?
Ðại hán mé tả khẽ đáp:
- Bọn tại hạ hy vọng biết lai lịch cô nương cùng các hạ trước rồi sẽ nói rõ thân thế mình cũng chưa muộn.
Vương Bảo Sơn liền đáp:
- Tại hạ là Vương Bảo Sơn.
Ðại hán mé tả nói:
- Té ra là Vương huynh! Tiểu đệ có lòng ngưỡng vọng từ lâu. Còn cô nương đây là...
- Vương huynh! Bọn tại hạ mong rằng thu lượm được kết quả về Vũ Xuân cô nương trước rồi sẽ nói chuyện với Vương huynh cũng chưa muộn.
Câu nói của gã tỏ ra coi Vũ Xuân cô nương rất trọng vọng và cực kỳ lãnh đạm với Vương Bảo Sơn.
Vương Bảo Sơn nhìn thiếu nữ áo xanh bằng một vẽ băn khoăn.
Vũ Xuân khẽ buông tiếng thở dài hỏi:
- Các vị kiếm tiện thiếp làm chi? Xin hãy nói rõ trước rồi sẽ tính.
Ðại hán mé tả nhắc lại:
- Vậy cô nương đúng là Vũ Xuân ở Vũ Hoa Cốc không sai rồi.
Vũ Xuân đáp:
- Ðúng thế!
Ðại hán mé tả khẽ nói:
- Tệ chủ nhân muốn mời cô nương đàm thoại, không hiểu cô nương có chịu lời chăng?
Vũ Xuân hỏi lại:
- Lệnh chủ nhân là ai?
Ðại hán mé tả đáp:
- Cô nương cứ gặp mặt sẽ rõ.
Vũ Xuân liếc mắt nhìn Vương Bảo Sơn nói:
- Các vị có việc gì cứ nói với y cũng được bất tất phải hỏi tiện thiếp.
Ðại hán mé tả sửng sốt hỏi:
- Y là đại biểu cho cô nương thật ư?
Vũ Xuân đáp:
- Phải rồi! Bất luận y quyết định thế nào tiện thiếp cũng nghe theo.
Vương Bảo Sơn tủm tỉm cười nói:
- Tính tình Vũ Xuân cô nương rất nóng nảy. Hai vị có điều chi cứ nói trước với tại hạ cũng được.
Ðại hán mé tả cúi đầu ghé vào tai Vương Bảo Sơn nói mấy câu. Gã gật đầu lia lịa.
Hai người nói rất khẻ chẳng những bọn Lý Hàn Thu nghe không rỏ mà cả Vũ Xuân cũng chẳng hiểu hai người đã nói gì với nhau.
Bỗng thấy Vương Bảo Sơn đứng dậy nói:
- Xuân muội muội! Chúng ta thử đi coi.
Vũ Xuân đứng dậy đi theo Vương Bảo Sơn. Ðại hán mé tả tiến lên trước dẫn đường. Ðại hán mé hữu đoạn hậu.
Bốn người xuyên qua hoa trường mà đi.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang nhìn ra trong vòng một trượng không thấy có ai, khẽ hỏi Lôi Phi:
- Lôi huynh đã rõ chưa?
Lôi Phi gật đầu đáp:
- Mười phần rõ được bảy tám.
Lý Hàn Thu nói:
- Lúc ban đầu tiểu đệ còn hiểu rõ được đôi chút, nhưng về sau thì lờ mờ.
Lôi Phi nói:
- Lý đệ đã không biết Vũ Hoa Cốc, cũng không thể hiểu Vương Bảo Sơn là người thế nào?
Lý Hàn Thu ngắt lời:
- Tiểu đệ còn một điều thắc mắc.
Lôi Phi hỏi:
- Ðiều gì?
Lý Hàn Thu đáp:
- Hai chúng ta nằm đây chẳng lẽ bọn họ không nhìn thấy ư?
Lôi Phi đáp:
- Dĩ nhiên họ nhìn thấy rồi.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Nhưng sao họ chẳng quan tâm gì đến bọn ta? Cả những việc có tính cách yếu trọng đều nói huỵch toẹt ra?
Lôi Phi đáp:
- Gã Vương Bảo Sơn lúc đầu có ý để bọn ta nghe rõ, rồi gã không thấy chúng ta có chút phản ứng nào, nên cũng chẳng quan tâm nữa.
Lý Hàn Thu lại hỏi:
- Còn hai người đến sau thì sao?
Lôi Phi đáp:
- Hay ở chỗ họ tưởng lầm mình cũng là bạn hữu với Vương Bảo Sơn. Nếu không thì họ cho là bọn ta bị ám toán rồi. Lại có thể...
Y nói tới đây thì thấy một ả hoa tỳ lật đật đi tới nên dừng lại.
Hai người nằm trên ghế dài lại giả vờ ngủ say chưa tỉnh. Nhưng cũng ngấm ngầm mở hé mắt để xem cử động của hoa tỳ.
Bỗng thấy ả cúi đầu xuống nhìn tận mặt Lôi Phi dường như để coi xem y ngủ thật hay là giả vờ.
Lôi Phi đành nhắm mắt lại rồi tùy ý ả nữ tỳ làm gì y cũng không biết nữa. Song Lý Hàn Thu vẫn để ý theo dõi cử động của ả.
Chàng thấy ả giơ tay lên toan đập vào đầu Lôi Phi, nhưng không nhìn rõ trong tay thị cầm vật gì vội la lên:
- Lôi huynh coi chừng. Ðồng thời chàng dơ chân phải lên đá vào cổ tay nữ tỳ.
Lôi Phi động tác cũng rất mau lẹ y vừa nghe Lý Hàn Thu hô lập tức đề khí tránh mình sang một bên.
Nữ tỳ biết mình gặp phải cao nhân liền xoay tay phải đập vào tay Lôi Phi. Ðồng thời thị vung chân phải lên phản kích Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu chắc ả cầm lợi khí nên gia tâm đề phòng. Quả nhiên trong tay ả có ánh hào quang lấp loáng.
Lôi Phi khẻ la:
- Buông tay ra!
Y đã điểm trúng vào huyệt đạo sau lưng nữ tỳ.
Ðộng tác của Lôi Phi cực kỳ mau lẹ. Ngón tay trái y điểm trúng huyệt đạo thị tỳ, đồng thời tay phải y vén vạt áo nhét vào miệng ả không để ả kịp kêu một tiếng.
Hay người tuy động tác mau lẹ song vẫn sợ có kẻ ngó thấy.
Lý Hàn Thu mở tay nữ tì ra coi thấy ả cầm một mũi cương châm. Chàng liền móc lấy rồi khẽ bảo Lôi Phi:
- Chúng ta đi thôi!
Lôi Phi thủng thẳng đặt nữ tỳ lên ghế tre xong lật đật rời khỏi hội trường.
Lúc này trong thành Kim Lăng rất đông cao thủ võ lâm tụ hội nên Giang Nam Song Hiệp cũng không dám phái người theo dõi.
Lôi Phi và Lý Hàn Thu tìm vào một nhà khách sạn ngủ trọ.
Lý Hàn Thu nhẹ buông một tiếng thở phào rồi hỏi:
- Ả nữ tỳ đó đột nhiên hạ độc thủ với chúng ta, không hiểu có dụng ý gì? Chẳng lẻ họ đã biết rõ lai lịch chúng ta?
Lôi Phi lắc đầu đáp:
- Không phải đâu. Chỗ dụng tâm của họ chỉ vì không muốn để vụ bí mật về Vũ Xuân cô nương tiếc lộ ra ngoài.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Vũ Hoa Cốc ở đâu? Dường như oai danh bọn họ không phải tầm thường?
Lôi Phi đáp:
- Ðúng thế! Vũ Hoa Cốc nổi tiếng giang hồ về thủ pháp phóng ám khí và môn Kiếm Trung Châm.
Lý Hàn Thu hỏi ngay:
- Kiếm Trung Châm là gì?
Lôi Phi đáp:
- Theo lời đồn thì Kiếm Trung Châm là một thứ bảo kiếm cách chế tạo đặc biệt có ẩn giấu cơ quan. Khi động thủ độc châm ở trong kiếm bắn ra để giết người song nhận xét của tiểu huynh lại khác với lời đồn.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Cách nhận xét của Lôi huynh thế nào?
Lôi Phi đáp:
- Tiểu huynh nghĩ rằng Kiếm Trung Châm chẳng qua là thủ pháp phóng ám khí có chỗ tuyệt diệu độc đáo khiến người không thể phát giác ra mà thôi.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Bọn họ mời Vũ Xuân cô nương phải chăng vì muốn hiểu môn thần bí này?
Lôi Phi đáp:
- Phải rồi! Kiếm Trung Châm của Vũ Hoa Cốc là một tuyệt kỹ trong thiên hạ. Dĩ nhiên Giang Nam Song Hiệp cũng để tâm đề phòng, cần tìm ra chỗ bí diệu của nó.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Người trong Vũ Hoa Cốc ít khi xuất hiện trên chốn giang hồ phải không?
Lôi Phi gật đầu cười đáp:
- Ðúng thế! Người Vũ Hoa Cốc chẳng những ít khi qua lại giang hồ mà bọn họ còn hết sức trốn tránh những chuyện thị phi rắc rối trong võ lâm. Nếu ngẫu nhiên có người tìm đến phiền nhiễu là họ hạ thủ tàn độc vô cùng. Khi tỷ đấu họ không để ai sống sót bao giờ...
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Mấy năm nay luật của Vũ Hoa Cốc càng nghiêm ngặt hơn. Bọn thủ hạ dưới trướng cơ hồ không được ra khỏi cửa Vũ Hoa Cốc. Người võ lâm vừa kính cẩn vừa e sợ họ, coi họ bằng con mắt đặc biệt và hết sức trách gây chuyện xích mích với họ.
Lý Hàn Thu nói:
- Vụ này kêu bằng cháy thành họa lay. Bọn mình chẳng có liên quan gì với người Vũ Hoa Cốc ấy mà cũng bị phiền lụy vì họ.
Lôi Phi hỏi:
- Làm gì phiền lụy?
Lý Hàn Thu đáp:
- Chúng ta đả thương tỳ nữ trong hoa trường chẳng lẻ họ không theo dõi?
Lôi Phi cười đáp:
- Cái đó không cần. Tối mai chúng ta lại thay đổi thân thế để tiến vào là yên.
Lý Hàn Thu nói:
- Việc cải trang chẳng có gì khó khăn. Nhưng đêm nay đã xảy ra cuộc đại náo mà tối mai không có thiệp mời tiểu đệ e rằng không khỏi làm cho bọn họ nghi ngờ.
Lôi Phi tủm tỉm cười thò tay vào bọc móc ra hai tấm thiệp mời nói:
- Tiểu huynh đã lấy được hai tấm đây rồi. Lý đệ cứ yên tâm mà ngủ đi.
Lý Hàn Thu mỉm cười nghĩ thầm trong bụng:
- Mình luôn luôn cùng đi liền với y mà không biết y thâu cấp được thiệp mời của người ta hồi nào?
Một đêm qua không có chuyện gì đáng nói. Suốt ngày hôm sau hai người ngồi du giú trong phòng chờ cho đến tối. Ðầu canh hai người lại cải trang đổi mặt tiến về sông Tần Hoài.
Lần này hai người khác hóa trang hẳn mọi khi.
Lý Hàn Thu nai nịt gọn gàng ngoài khoác anh hùng cừu lưng đeo trường kiếm nét mặt hồng hào, dưới cằm không để râu.
Còn Lôi Phi mặc áo xanh, đội mũ nỉ giả làm một tên tùy tùng. Y khẽ bảo Lý Hàn Thu:
- Lý đệ hóa trang lịch sự chừng nào hay chừng ấy.
Lý Hàn Thu hỏi lại:
- Tiểu đệ làm hạng người nào?
Lôi Phi đáp:
- Lý đệ làm Trương Tam công tử.
Lý Hàn Thu ngơ ngác hỏi:
- Trương Tam công tử là ai?
Lôi Phi tủm tỉm cười đáp:
- Tiểu huynh cũng không biết.
Lý Hàn Thu nói:
- Như vậy nếu người ta cật vấn há chẳng lôi thôi?
Lôi Phi đáp:
- Vì thế mà tiểu huynh dặn Lý đệ cần làm bộ rất sang trọng rất oai nghiêm để họ không dám chất vấn...
Y ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Trương đạo sơn ở Ký Châu và Trương Bạch Tường ở Tây Bắc đều là những tay cao thủ nổi tiếng thiên hạ. Lý đệ giả làm Trương Tam công tử ở Ký Châu quách.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Lở ra Trương Tam công tử thật tới nơi thì làm thế nào?
Lôi Phi đáp:
- Mấu chốt là ở chỗ đó. Lý đệ cần phải giữ thái độ lờ mờ không nói rõ nội tình.
Lý Hàn Thu thắc mắc:
- Như vậy há chẳng mạo hiểm quá ư?
Lôi Phi đáp:
- Không sao đâu. Việc đời bề ngoài càng nguy hiểm bao nhiêu lại càng an toàn bấy nhiêu.
Lý Hàn Thu vẫn băn khoăn hỏi:
- Sao chẳng đổi làm người khác có hay hơn không?
Lôi Phi hỏi lại:
- Ðổi làm ai bây giờ?
Rồi y chặn ngay:
- Mỗi khi Lý đệ mở miệng là sắp nổi nóng. Việc gì cũng để tiểu huynh xếp đặt mới yên.
Lỳ hàn Thu thấy Lôi Phi vừa nói vừa mỉm cười dường như đã có định kiến vững chắc, nên không nói gì nữa.
Lôi Phi đằng hắng một tiếng rồi tiếp:
- Chúng ta đi thôi!
Hai người vừa đi vừa nói chuyện chốc lát đã tới bờ sông Tân Hoài .
Lôi Phi tiến lên trước móc thiếp mời khẽ nói với người giữ cửa mấy câu.
Người này vừa gật đầu vừa khoanh tay nhìn Lý Hàn Thu nói:
- Xin mời Trương công tử.
Lý Hàn Thu nói:
- Xin mời Trương công tử.
Lý Hàn Thu vẻ mặt lạnh lùng, oai vệ, cất bước tiến về phía trước.
Lôi Phi lại bước nhanh đi trước Lý Hàn Thu để dẫn đường.
Vừa lên hoa trường, hai người đã thấy hai ả hoa nữ ra nghênh tiếp. Lôi phi lại khẽ nói với hai ả mấy câu. Hai ả vội nghiêng mình thi lễ với Lý Hàn Thu.
Lý Hàn Thu khẽ ừ một tiếng rồi ngẩng đầu trông trời, không ngó đến hai ả.
Một ả hoa nữ nói:
- Tiểu tỳ xin dẫn đường cho công tử.
Rồi ả trở gót đi trước.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang thấy trên hoa trường rộng lớn ở chính giữa đầu người lố nhố, đèn lửa huy hoàng, còn các hoa trường khác lại không bóng người. Chàng biết là cuộc đại hội tuyển phu của 12 mỹ nữ đã bắt đầu khai diễn.
Ả nữ tỳ dẫn hai người tới đầu cầu thông lên đại hoa trường rồi nghiêng mình nói:
- Xin mời công tử.
Lý Hàn Thu khẽ gật đầu chứ không trả lời, bệ vệ bước lên cầu.
Một thiếu nữ khác nai nịt gọn gàng, ngực giắt một bông hồng tiến lại nghênh tiếp khẽ nói:
- Chắc quí khách đã có thiệp mời?
Lý Hàn Thu không biết trả lời thế nào, chàng ngẩng mặt nhìn lên trời làm bộ không thèm nói với ả hoa nữ.
Lôi Phi lật đật tiến lên trước đưa thiệp mời ra rồi lại khẽ nói với ả hoa nữ mấy câu.
Hoa nữ tỳ gật đầu nói với Lý Hàn Thu:
- Tiểu tỳ xin dẫn đường cho công tử.
Ðoạn thị xoay mình bước đi trước.
Lý Hàn Thu cười thầm nghĩ bụng:
- Lôi Phi quả là tay đáo để không biết y làm thế nào mà hăm dọa được cả ả nữ tỳ tinh tế lanh lợi nầy.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng chân vẩn bước theo nữ tỳ.
Ả nữ tỳ dẫn hai người đi thẳng vào hàng ghế thứ ba trỏ hai chiếc ghế còn bỏ trống ở giữa nói:
- Xin mời hai vị ngồi đây.
Lý Hàn Thu chuyển động mục quang nhìn khắp nơi một lượt thì thấy trong mấy hàng ghế trên toàn những nhân vật lớn tuổi ít ra là 40 trở lên.
Giang Nam Song Hiệp Phương Tú, Hàn Ðào ngồi ở ghế thư hai hàng đầu cách chỗ chàng không đầy hai thước.
Ngồi bên Giang Nam Song Hiệp là một người đầu đội mũ vàng mình khoác áo vàng.
Trước sau và tả hữu người này đều có thiếu nữ võ phục đeo kiếm ngồi bao quanh.
Lý Hàn Thu nhẩm đếm thì bọn thiếu nữ đeo kiếm này có tám ả chàng tự hỏi:
- Người này có vẻ oai vệ phải chăng là Tử Vi cung chủ?
Lôi Phi khẽ huých Lý Hàn Thu nói nhỏ:
- Phải cẩn thận đấy.
Nghe giọng nói nghiêm trọng. Lý Hàn Thu biết Lôi Phi cảnh giác mình. Chàng trấn tĩnh tâm thần ngó xung quanh thấy chỗ ngồi đã đầy đủ. Người thì vỏ phục mình mặc trường bào. Có người ăn mặc theo kiểu địa phương thành Kim Lăng.
Ðột nhiên Giang Nam Song Hiệp quay lại ngó vào mặt Lý Hàn Thu gật đầu mỉm cười.
Lý Hàn Thu cũng mỉm cười gật đầu để đáp lễ.
Bỗng nghe hai tiếng động vang lên. Tiếp theo là tiếng đàn, tiếng sáo nổi dậy.
Một thiếu nữ toàn thân mặc xiêm áo màu hồng theo nhịp đàn sáo từ từ bước ra.
Lý Hàn Thu chú ý nhìn thiếu nữ nầy vào trạc 18, 19 tuổi trên đài đèn lửa huy hoàng sáng tựa ban ngày, chàng nhìn rất rõ thiếu nữ này khá xinh đẹp lại thêm đồ trang sức lộng lầy nên trông càng lắm vẻ yêu kiều.
Thiếu nữ đứng trên đài ngó xuống nghiêng mình thi lễ nói:
- Tiện thiếp là Tử Xuân. Các quan khách, công tử, vị nào muốn lên đài tử giáo, tiện thiếp rất hoan nghênh.
Thiếu nữ tự giới thiệu rồi lùi lại năm bước nhường chỗ cho một thiếu phụ trạc tứ tuần thân thể đẫy đà từ hậu đài rảo bước tiến ra.
Thiếu phụ đứng trên đài học lối đàn ông chắp tay xá dài lớn tiếng tuyên bố:
- Các vị đều là những cao nhân mình mang tuyệt kỹ. Dĩ nhiên nội công rất thâm hậu. Lôi đài cách các vị bất quá không đầy hai trượng. Vậy dung mạo Tử Xuân cô nương các vị đã nhìn rõ hết. Cô đáng là một thiên tiên giáng thế. Nay bất luận niên kỷ, bất phân hai phe hắc bạch, kể ai võ công thắng được Tủ Xuân cô nương là qua được cửa trọng yếu...
Dưới đài có tiếng người hỏi:
- Phải mấy trận tỷ đấu mới định xong thắng bại?
Thiếu phụ to béo đáp:
- Một trận thôi. Bất luận quyền chưởng hay khí giới mà phân được thắng bại là xong.
Trong đám đông lại có người lớn tiếng hỏi:
- Tỷ như đang đấu dở chừng, một bên muốn đề nghị thay đổi binh khí được không?
Thiếu phụ đáp:
- Khi Phương đại hiệp mở Tần Hoài Hoa hội đã nghĩ tới điểm này. Nếu hai bên chưa ai thất bại thì người lên đài có thể thỉnh cầu thay đổi binh khí. Cuộc tỷ đấu này không phải là một cuộc chiến đấu liều mạng. Tiểu phụ hy vọng đừng xảy ra thảm kịch. Trừ trường hợp không phải là tay bảo thủ mà xảy ra chuyện chẳng kềm chế được gây nên án mạng thì bản đài không làm thế nào hơn được. Vậy mong rằng các vị hãy lượng sức mình để khỏi gây ra thảm kịch.
Dưới đài đột nhiên lại có tiếng người hỏi:
- Có thể tỷ thí ám khí được không?
Thiếu phụ đáp:
- Có thể được, nhưng xin nói trước muốn cho cuộc tỷ thí được công bằng thì không nên ngấm ngầm sử dụng...
Mụ dừng lại một chút rồi tiếp:
- Các vị thấy còn có điều chi thắc mắc xin nói ra để còn khai cuộc tỷ đấu.
Bỗng nghe có thanh âm lạnh lùng cất lên:
- Nếu bọn tại hạ thắng nữ đài chủ rồi có thể đưa y lập tức dời khỏi nơi đây không?
Thiếu phụ trầm ngâm một chút rồi đáp:
- Ðưa ngay đi thì không thể được.
Người kia hỏi lại:
- Vậy còn phải điều kiện gì nữa?
Thiếu phụ đáp:
- Người cô ta đã thuộc về quyền sở hữu của quí vị, nhưng còn phải chờ cử hành hôn lễ do Phương viện chúa đứng chủ hôn cho được long trọng.
Thanh âm kia lại hỏi:
- Như vậy phải chờ mất mấy ngày mới xong.
Thiếu phụ đáp:
- Vụ này khó mà biết trước được. Nếu các vị đây đều là cao thủ trong năm ba chiêu đã đánh bại được đài chủ thì trong vòng hai đêm không chừng, cả 12 vị nữ đài chủ đã bị bại hết. Trong trường hợp này thì đến ngày thứ ba sẽ cử hành hôn lễ ngay. Nhưng nếu các vị không thắng được nữ đài chủ thì cuộc tỷ thí lại kéo dài và các vị phải chờ đợi đến sáu ngày mười ngày hay hơn nửa không chừng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]