Chương trước
Chương sau
Lộc cộc! Lộc cộc! Âm thanh tiếng giày cao gót từng bước khoan thai có phần hân hoan trên sàn nhà lạnh lẽo cứ từng nhịp vang lên trong lối rẽ vào hành lang.

Ca.. Cạch! Tiếng mở cửa vào phòng ngủ.

- Hữu Trác!

Âm thanh thanh tao, nhã nhặn, nụ cười rạng rỡ nhưng ngay sau đó liền cứng đờ.

Tay nắm cửa được kéo xuống, cảnh cửa mở toang, đằng sau ấy là bóng dáng cao gầy như chết lặng trong đêm, chiếc đầm rộng để che đi vùng bụng hơi nhô lên, cô gái ấy đã mang thai khoảng bốn năm tháng.

Dưới chiếc chăn dày ấy, hai đôi nam nữ toàn thân xích lõa, âm thanh rên rỉ, tiếng cầu xin của phụ nữ, xen lẫn tiếng ngâm khẽ thõa mãn của tên đàn ông phát ra từ chiếc giường cỡ lớn vang vọng khắp phòng.

- Các người đang làm gì trong phòng tôi thế hả?

Giọng cô vang lên bình tĩnh thong dong đến lạ cắt đứt màn ân ái kia nhưng trong lòng là sự tuyệt vọng, cố gắng chống đỡ, tỏ ra mạnh mẽ, che dấu đi sự yếu ớt, tình cảm gia đình một tay cô vun vén bị người ta tàn nhẫn chà đạp dưới chân.

- Á.. chị!

Người phụ nữ kinh hãi thét lên, sau khi nhìn thấy bóng người cao gầy, có phần bụng hơi nhô lên, liền cuộn thân thể lại dưới cánh tay người đàn ông, trên mặt là hai sắc thái rõ ràng hoảng sợ và đắc ý. Đôi mắt và nụ cười như ẩn như hiện trên khóe môi, không khó nhận ra người phụ nữ này đang cảm thấy đắc thắng.

Cô vì anh vì cuộc sống của cả hai và cả đứa bé chưa chào đời, thay vì ở nhà dưỡng thai, cô tự nguyện đi công tác một tuần, sẵn thay đổi không khí. Nhưng cơ thể có chút không khỏe nên những chuyện nhỏ lẻ còn xót liền giao lại cho cấp dưới, cô về sớm hơn dự định, không ngờ chào đón cô lại là màn biểu diễn đầy kịch tính này đây, mà người đóng lại là chồng cô - Lương Hữu Trác cùng Tuệ Lâm - đứa em nuôi của cô.

- Hai người.. thật vô liêm sỉ, khốn nạn!

Cô nghĩ hóa ra tình cảm vợ chồng chỉ bằng nhiêu đó thôi, lời hứa năm nào giờ chỉ thành gió thoảng mây trôi. Còn người em nuôi ngoan ngoãn, đơn thuần hóa ra.. Đúng là họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện, bất tri tâm*.

(*) Ý chỉ những người bên ngoài và bên trong không đồng nhất

Hắn chợt giật mình, hoảng hốt quay lại:



- Tịnh.. Tịnh.. Nhiên!

Cái người cô gọi là chồng suốt bốn năm qua, lại cảm thấy khuôn mặt ấy thật kinh tỡm.

- Ọe.. ọe.. ọe! Cô nôn hết những gì còn xót trong bụng nhưng chỉ toàn nước, hóa ra chỉ vì muốn nhanh chóng về nhà với hắn mà đến giờ cô vẫn chưa bỏ gì vào trong bụng.

- Ngày mai, luật sư của tôi sẽ gửi đơn ly hôn đến cho anh, phiền anh kí tên, từ nay cút ra khỏi cuộc sống của mẹ con tôi! Còn cô, dọn đồ rồi tự rời khỏi Sở gia, tôi không muốn phải đích thân phơi bày chuyện dơ bẩn của cô, ba mẹ tôi đúng là nuôi ong tay áo mà!

Cô nói xong liền bước ra khỏi phòng trong nỗi đau, trái tim thắt nghẹn, cố nén không cho những giọt nước mắt yếu đuối lăn dài trên má, hắn cùng ả ta khoác quần áo vội vàng đuổi theo, cố gắng giải thích:

- Nhiên! Mọi chuyện không phải như em thấy đâu, em hiểu lầm rồi.

- Chị, anh rể tưởng em là chị nên..

- Đã lên giường còn hiểu lầm, tưởng lầm cái quái gì chứ!

Thật nực cười là cả hai có thể thốt lên như vậy, đúng là tra nam tra nữ!

- Tránh ra!

- Đừng gọi tôi là chị, tôi không có phước phần đó!

Trong ánh đèn dọc hành lang một nụ cười tàn nhẫn lóe lên, ánh mắt ngoan độc bắn về phía người đi đằng trước.

- Chị, nghe em giải thích!

- Á á! Bụp.. ầm.. bịch!

Khi cô đặt chân bước xuống cầu thang một lực kéo mạnh rồi đột nhiên thay đổi đẩy trở ra khiến thân thể cô mất điểm tựa, loạng choạng, bị hất khỏi bậc thang, quần áo cọ xát sau đó nặng nề lăn xuống. Máu từ sau đầu lập tức tràn ra nhiễm đỏ thấm cả ra thảm, bụng cô truyền đến đau đớn, giữa hai chân dường như có dòng chất lỏng chảy ra, ý thức bắt đầu mông lung, cô giơ tay về phía họ.



- Trác.. cứu.. cứu đứa nhỏ!

Ánh mắt đau xót, hận ý nhìn cặp nam nữ ung dung đứng trên lầu dần trở nên tan rã.

Trước lúc bị đẩy trong tiếng cầu xin Tuệ Lâm ghé vào tai cô thì thầm: - Thượng lộ bình an, cùng nụ cười quỷ dị ẩn hiện trên khóe môi. Xung quanh một mảnh tối đen, Tịnh Nhiên lâm vào bóng đêm vô tận.

Sau đó thật đáng sợ, và kì lạ cô thấy mình đang lơ lửng trong phòng chăm sóc đặc biệt, cô thì như cái xác bất động đang nằm ở giường bệnh đằng kia. Chuyển qua một khung cảnh khác là đôi cẩu nam nữ đang ngồi bàn tính gì đó, cô chỉ nghe loáng thoáng một giọng nữ cùng một giọng nam vang lên trong không gian yên tĩnh. Tất cả thật hư ảo trước mắt cô.

- Cô ta vậy mà chưa chết.

- Hừ, hiện tại cũng có khác gì.. số tiền trong bảo hiểm với cổ phần công ty SDL sớm muộn rồi cũng là của chúng ta, ông bà già kia rất thương em!

- Như vậy sẽ bị người khác nghi ngờ, cần suy tính kĩ hơn.

Tịnh Nhiên không ngờ đây chính là bộ mặt thật của đám người đó.

Xẹt qua một khung cảnh khác, màu đỏ kinh hoàng, thảm thiết hiện ra trong tầm mắt, cô lại không hề cảm thấy xa lạ, vì khắp nơi cũng đều là máu, loáng thoáng có tiếng người đàn ông vang lên căm giận, lạnh lùng, lại có phần chế giễu, hơi thở dồn dập:

- Dương Mộng Hàm.. nếu cô không chết chúng ta.. ly hôn.

- Đây là vì sao? Thật không hiểu nổi sao mình lại nghe thấy được chuyện gia đình người khác.

- Lẽ nào lại là nam nhân tồi nào khác.

Một ý nghĩ xẹt qua trong óc trước khi Tịnh Nhiên hoàn toàn lâm vào bóng tối một lần nữa.

* * *

Kết thúc chương thứ nhất, hãy cùng đón xem tiếp nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.