Trong cơn hoảng loạn, mất phương hướng, cô chợt bừng tỉnh, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, siết lấy đôi tay anh, gấp gấp hỏi:
- Con tôi.. bảo bảo nó thế nào rồi.. có phải tôi bị sảy thai rồi không? Xin anh nói cho tôi biết!
Mộ Dung Trạch nghe như xét đánh ngang tai, cơn tức tăng vọt, sắc mặt đen tối không rõ, tức đến cười khinh khi nghe thấy lời của Dương Mộng Hàm. Anh không tài nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, khi chính miệng vợ anh đang nói rằng cô mang thai. Ý nghĩ thoáng qua trong anh ngay giây phút ấy, về lần đầu tiên của cô và anh, vào một đêm nọ, cả hai người đều không tỉnh táo nhưng đã gần một năm trôi qua mà phần lớn thời gian anh đều ngủ trong công ty, về nhà cũng ngủ trong phòng khách, đã không phát sinh gì khác, vậy đứa bé này.. chắc chắn không phải của anh!
- Dương Mộng Hàm! C.. cô nói gì hả, đứa bé.. là tên đó? Cô có nhớ thân phận hiện tại là vợ Mộ Dung Trạch này? Cô thật tốt không những hồng hạnh xuất tường*, còn dám mang thai nghiệt chủng của tên khác! Lại còn có mặt mũi chất vấn tôi. Có phải tôi quá tốt với cô rồi không?
(*) Câu này xuất trong thơ 'du viên bất trị' của nhà văn Diệp Thiệu Ông khi ông đi dạo quanh phủ bất chợt thấy một cành hồng vươn ra ngoài, liền xuất khẩu thành thơ. Không ngờ hiện giờ ví von cho người phụ nữ lén chồng ngoại tình
Mộ Dung Trạch chuyển từ đỡ lấy hai vai sang siết lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-vi-co-anh-ben-doi/2882064/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.