Khi cô cảm nhận mình khỏe rồi và kêu quản gia Diệp lại hỏi bác sĩ khi nào có thể về nhà nhưng trời luôn thích trêu chọc con người, tên bác sĩ- Triệu Cận Nam đáng ghét đó lại nói nên nằm thêm nửa tháng nữa rồi hãy xuất viện.
Chỉ là bị thương ở tay, trước đó cô đã nghe lời, ráng nằm đây nửa tháng giờ lại muốn cô nằm thêm nửa tháng nữa, một ngày thôi cô cũng không chịu nổi. Tịnh Nhiên nghĩ tên bác sĩ kia rốt cuộc mình đã đắc tội khi nào hay là do..
Nghĩ đến phải ở lại cô nghĩ bản thân sớm muộn gì cũng móc meo trên chiếc giường này, không bệnh cũng thành bệnh, tệ hơn thì cũng chết vì chán. Thật sự lúc này đây mặt cô vặn vẹo khó coi, hết sức đặc sắc, như ăn phải ruồi bọ, có khổ không nói được thành lời.
Bởi vì trước khi tên bác sĩ kết luận xong rồi rời đi, hắn để lại lời nói thâm ý là chồng cô yêu cầu, hắn muốn cô an tâm tịnh dưỡng, hoàn toàn hồi phục mới về nhà.
Cô như mất hết sức lực nằm dài ra giường miệng lẩm bẩm.
- Nếu cứ ở bệnh viện làm sao có thể giảng hòa đây!
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu, cô nghĩ đến Mộ Dung Trạch, chẳng phải tên bác sĩ nói là ý của hắn, nếu hắn cho phép thì..
- Chắc sẽ được mà phải không nhỉ!
Thế là Tịnh Nhiên ôm hy vọng cao cả được xuất viện, tập trung tinh thần vô người chồng trên danh nghĩa kia. Nhưng cô sực nhớ trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-vi-co-anh-ben-doi/2882056/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.