Chương trước
Chương sau
Có người vợ nào như cô không Dương Mộng Hàm, không biết anh đi công tác đã đành ngay cả số điên thoại riêng của chồng cũng chẳng thèm lưu, giờ tôi phải đi hỏi quản gia Diệp số của anh ta! Cô thầm oán trách trong lòng.

Dù biết hôn nhân của Mộ Dung Trạch và Dương Mộng Hàm không tình yêu nhưng cô không nghĩ nó lại lãnh đạm, xa cách và thất bại đến như vậy.

Ngay khi có số điện thoại cô không suy nghĩ nhiều lập tức gọi cho anh. Sau từng hồi chuông đổ không ai bắt máy, cô đột nhiên nhớ lại, hiện tại anh không ở trong nước chỗ anh chắc cũng tối rồi. Cô nghĩ nghĩ việc tạo bất ngờ có vẻ tốt hơn sau khi anh trở về, nên cô tắt điện thoại không gọi nữa.

Quả thật, suốt một tuần qua anh vì tránh bản thân rảnh rỗi mà nghĩ đến cô, đến hôn nhân của cả hai nên không để cấp dưới đi mà anh tự xuất trận vùi đầu vào đống công việc. Hôm nay khi ra ngoài gặp đối tác bàn luận những vấn đề sau cùng trước khi kí hợp đồng, anh để điện thoại riêng ở khách sạn. Mệt mỏi, căng thẳng suốt một ngày, khi về đến cũng quá nửa đêm, lúc này anh mới thấy cuộc gọi nhỡ, lại là một số di động lạ. Anh nghi hoặc nghĩ số này chỉ có người trong gia đình mới biết.

Anh đột nhiên nghĩ đến Dương Mộng Hàm, định gọi lại nhưng giờ này ở nhà, trời vừa mới sáu giờ sáng nên anh quyết định không gọi cô mà gọi số bàn cho thím Diệp vì biết giờ này bà cũng thức rồi, sẵn hỏi thử tình hình ở nhà.

- Alo, xin hỏi ai bên đầu dây?

Một giọng nói ấm áp, thanh nhã như một tiếng chuông ngân lên vào buổi sớm mai. Mộ Dung Trạch bên này đang xoa trán cho bớt nhức đầu, một âm thanh có phần xa lạ nhưng cũng hết sức quen thuộc. Mọi động tác của anh dừng lại, ngạc nhiên nhận ra là Dương Mộng Hàm. Anh không ngờ người nhận máy lại là cô, cô thức sớm như vậy từ bao giờ.

- Dương Mộng Hàm? Là tôi! Sao cô nghe máy? Quản gia Diệp đâu?

Cô hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh nhẩu đáp:

- A Trạch hả? À, dì ấy bận ở dưới bếp, những người khác thì đang dọn dẹp. Em nghe tiếng chuông vang, mà cũng tiện tay nên nghe. Không phải bên anh giờ này đã khuya rồi sao? Lão công à, anh khỏe không, sao còn chưa đi ngủ vậy?

* * *

Mộng Hàm tỏ ra nghi hoặc xen lẫn quan tâm, nhưng cô cũng lờ mờ đoán ra.

- Ừm, tôi ổn. Hôm nay cô gọi tôi? Có chuyện gì sao?

Anh định hỏi quản gia Diệp, nhưng chính cô nghe máy, anh có phần bất ngờ khi nghe ra sự quan tâm trong lời của cô, nên không vòng vo nhiều mà hỏi luôn.



Sửng sốt giây lát, cô không ngờ mình đoán đúng rồi, định cho anh bất ngờ, mà anh cũng hỏi thẳng thì cô cũng trả lời.

- Ờ, phải, em có gọi, cũng không có gì quan trọng, chỉ là muốn quan tâm anh một chút, khi nào anh về? Sẵn tiện, em muốn hỏi.. em có thể trang trí thêm một chút cho căn phòng không?

Quan tâm? Cô đây là muốn giở trò quỷ gì, càng ngày càng kì quặc từ sau khi cô nói mất trí đến giờ, nhưng quả thật như vầy lại thuận mắt hơn, lòng anh cũng ấm đi lóe lên gì đó vui vui.

- Tùy cô, sau này đừng gọi cho tôi vì mấy cái vớ vẩn ấy, cô quyết định là được. Xong việc tôi về.

Nói xong anh tắt máy.

Nghe vậy, lòng cô như mở cờ trong bụng, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Anh lại không nhận ra trong câu hỏi ý của cô không có nói là phòng nào, với sửa sang cái gì mà anh đã cho phép. Quyết định kêu dì Diệp lập tức gọi người tới cô muốn sửa sang lại toàn bộ. Cô nghĩ nếu muốn thay đổi suy nghĩ của anh về cô thì trước hết cho anh sự ấm áp của một gia đình nên có, để cho anh bất ngờ, rồi mới chuẩn bị tiến công khác.

Nhưng không ngờ mọi việc không như dự tính.

Cô và các nhân công bắt tay làm. Dù sao Sở Tịnh Nhiên cô cũng từng học về kiến trúc có nhiệm vụ chỉ huy, tạo ra một bản vẽ, thiết kế lại chút ít cho căn nhà giống với người đã lập gia đình. Cô chọn một căn phòng to bự nhất trong số những căn phòng khác sau đó bắt tay bài trí.

Các thứ trong căn phòng đã được cô sửa sang và bài trí lại. Tấm màn che đen thui lạnh lẽo được cô thay thế bởi màu nâu trầm dày bên trong bên ngoài là tấm màn mỏng màu trắng có họa tiết hoa văn đơn giản trông rất ấm áp. Cô cho người sơn phết lại về màu nhẹ nhàng hơn. Còn bóng đèn ánh trắng quá chói, cô thay lại bóng đèn nhu ánh vàng dịu.

Ngoài ban công cô cũng có một chiếc ghế dựa tre, cô đổi thành phong cách đi biển ghế dài lót đệm bông rất êm. Đặt thêm vài chậu lộc vừng, cùng giàn dây leo hoa tử đằng hai bên để nó rủ xuống, chờ ngày nó nở hoa tượng trưng cho tình yêu bất diệt.

Điều đặc biệt trên đầu giường tấm ảnh hình đàn ngựa phi nước đại cô chuyển qua phòng khách, thay thành ảnh cưới của hai người. Từ những bức hình, cô lựa tấm trông hài hòa nhất có thể. Đồ đạc các thứ của cô và Mộ Dung Trạch đều dời hết vào phòng này. Sau khi hoàn thành cô đi một vòng ngắm hết một lượt, cảm thấy hài lòng với thành quả cả tuần nay của mình.

Ngay cả thư phòng của anh khi cô bước vào cũng cảm thấy hài hòa, thoải mái, thư thả, không cảm giác gò bó, ngột ngạt, nghiêm trang như trước. Trong phòng ngủ cô để một chậu lan ý giúp không gian thoáng đãng, dễ chịu, và tăng tuổi thọ con người, còn thư phòng của anh dựng một hàng kệ dài nhỏ để các chậu hoa tử la lan, căn phòng đơn điệu lại thêm rực rỡ, sắc hương.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.