Một cái bóng phủ xuống, không khí xung quanh dường như ít ỏi đi, khí áp nặng nề khiến cô phục hồi tinh thần ngước nhìn.
- Anh, anh làm gì vậy?
- Em nói xem?
Ực!
Nhìn bộ dạng mở to mắt xem mình rồi nhắm mắt giả chết của cô, thật khiến anh dở khóc dở cười.
- Xong rồi! Đầu nhỏ của em lại suy nghĩ lung tung rối loạn. Lúc nào cũng quên.
Cô vội mở mắt ra khi có thứ gì choàng qua người, hóa ra là đai an toàn.
Thật là xấu hổ!
Bàn tay ai kia lại làm loạn đặt nhẹ lên đầu cô dùng sức xoa.
- Ấy, tóc của em.
Dung Trạch cố gắng lơ đi vẻ phụng phịu lên án của Mộng Hàm, xe được khởi động, vụt một cái như mũi tên lao về phía trước, bên ngoài nơi nơi nhà nhà đã lên đèn.
Ánh đèn lấp lánh chiếu rọi, bóng mờ ảo dần sáng tỏa, chợt nhận ra cũng sắp đến Trung thu.
Đầu óc lơ đãng lại ngắm nhìn người đàn ông lịch lãm đây sự mê hoặc bên cạnh, thế nhưng tận sâu bên trong trào dâng cảm giác mắc nợ, tội lỗi, và sợ hãi.
Mọi thứ cô đang sở hữu cứ như đánh cắp từ người khác, kể cả người trước mắt hiện tại là chồng của cô.
Bản thân Sở Tịnh Nhiên nghĩ rằng đã dung nhập được với thân phận mới, hình hài mới mang tên Dương Mộng Hàm, nhưng mỗi khi đêm về hay không gian quá im ắng thì âm thanh tận cùng bên trong lại nhắc nhở linh hồn mình là ai, cô sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-vi-co-anh-ben-doi/2882004/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.