Trần Minh Triết đang ngủ ngon lành lại bị ánh nắng ngoài chiếu vào, bực dộc mắng thầm một tiếng khẽ xoay người, lười biếng dang tay ôm lấy Hạ Vũ, xoay được một nửa cả người y liền nhói lên. Trần Minh Triết nhíu chặt mày kiếm, đưa mắt nhìn xuống dưới chăn bông.
"Cái tên điên này để trong cả đêm cũng không thèm rút ra à."
Y bực tức cố gắng nhướng nhẹ người để đem thứ to lớn kia ra, không ngờ lại có tiếng nói khiến y giật mình.
"Sư tôn, người đang làm gì vậy?"
Trần Minh Triết hoảng hốt xoay mặt qua, thấy hắn chống tay lên đầu đang nhìn y chằm chằm.
Triết Minh Triết trước tình cảnh không khỏi thấy xấu hổ thế này, y cũng không biết nên làm thế nào liền trở nên lúng túng, tay chân loạn hết cả lên. Không lẽ y phải nói rằng "là ngươi, cả đêm cũng không chịu rút ra" hay là "ngươi để bên trong ta như thế sao ta đi lại được". Trần Minh Triết liền lập tức bác bỏ ý nghĩ đó, nếu nói ra thanh danh Tông chủ Thần giới y biết để đâu đây, đúng thật là mất mặt.
"Ta...ta...."_Lắp bắp nửa ngày mà Trần Minh Triết cũng không nói nên lời.
"Phụt...hahaha..."_Hạ Vũ đột nhiên cười lên.
"Hở?"_Y đang trong trạng thái hoang mang đến tột độ lại nghe tiếng cười của hắn liền ngơ ngác quay đầu qua.
Trần Minh Triết trong nét mặt này, vừa ngây thơ lại vừa đáng yêu giống như một nhóc con đang tò mò về thứ gì đó.
Hạ Vũ rút thứ đang bị y kéo ra dang dở kia rồi ngồi dậy. Hắn vén vài sợi tóc rũ rượi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117082/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.