Trần Minh Triết trở về ngồi ở tông đường của Thanh Thiên Long nhàn nhã uống trà. Trong tông đường, đám thị vệ và nữ hầu đã bị vị Thái tử điện hạ đuổi đi làm việc khác, còn bản thân hắn lại ngồi cạnh y nũng nịu, sau lưng giống như có một cái đuôi vô hình xuất hiện ve vẩy ve vẩy.
Hạ Vũ giở giọng mềm mại gọi: "Sư tôn a."
"..."
"Sư tôn."
"..."
"Minh Triết."
"..."
"Thái tử phi."
"..."
"Nương tử."
"..."
"Ừm...Lão công a~"
Bốp.
Trần Minh Triết không chịu nữa, xoay đầu đưa bàn tay trắng nõn tát nhẹ lên mặt hắn. Nghe cách hắn gọi cùng với giọng điệu ngọt muốn chảy cả nước đó làm Trần Minh Triết thẹn đến đỏ cả mặt, giận dữ tát hắn một cái, nghiến răng nói: "Kêu gì thì ngươi mau nói đi, gọi ẽo lã như thế còn ra thể thống gì."
Hạ Vũ ôm má bị tát tỏ vẻ oan ức, mếu máo: "Là sư tôn không để ý tới ta. Đồ nhi chỉ muốn rủ người ra ngoài đi dạo thôi."
"..."_Y đặt ly trà xuống, không nói một lời chỉ liếc mắt nhìn kẻ đang giả vờ đáng thương kia.
"Người xem, trời đã bát đầu về chiều, mát mẻ như thế. Người đi ngắm hoàng hôn cùng với ta đi."
"..."
"Đi nha, sư tôn. Đi đi mà, không ta về mách với mẫu thân là người không thương đứa con dâu này."
Nghe hắn gọi mẹ y là mẫu thân, còn bản thân thì tự xưng là con dâu. Trần Minh Triết nhịn, nhịn một lúc, nhịn không nổi nữa liền nở nụ cười nhạt.
"Chưa gì người đã tự ý gọi bà ấy là mẹ, đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tot-khi-gap-duoc-nguoi/1117080/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.