“Chị sao vậy? Sao không nói tiếng nào vậy?” Chờ rất lâu nhưng không nghe được câu trả lời, Tiết Hạo Nhiên không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi.
“À, tại, tại chị đang nghĩ xem phải nói thế nào.” Trương Nhân Tịnh nhìn anh nói.
“Vấn đề này khó trả lời như vậy sao? Em chỉ muốn biết vì sao chúng ta không ở cùng cha mẹ thôi mà.” Anh nói.
“Bởi vì họ đã qua đời rồi.” Trương Nhân Tịnh nhìn anh, chậm rãi trả lời.
Cô quyết định, tạm thời cứ coi anh ta như em trai mình thì tốt hơn, bởi vì với quan hệ chị em ruột này thì hai người ở chung cô còn có thể giữ được thân, còn nếu bây giờ cô nghiêm túc nói với anh ta bọn họ không có quan hệ gì, thì ai biết được anh ta sẽ không biến thành sói làm chuyện mất nhân tính chứ? Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn!
“Đã qua đời? Chuyện này xảy ra khi nào?” Tiết Hạo Nhiên cau mày hỏi.
“Khi chị học hết cấp 2, khoảng mười năm trước.”
“Lúc đó em bao nhiêu tuổi?”
“Vừa mới học hết tiểu học.”
“Bọn họ cùng nhau qua đời sao?”
“Ừ.”
“Sao lại qua đời?”
Trương Nhân Tịnh lắc đầu một cái, không trả lời anh vấn đề này, chỉ nói: “Khi chúng ta ở với ông nội được một thời gian, ông nội gặp tai nạn giao thông rồi qua đời, chỉ còn lại hai chúng ta sống dựa vào một trăm vạn tiền bồi thường của vụ tai nạn đó.”
“Ông nội qua đời khi nào?” Tiết Hạo Nhiên tò mò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tinh-dung-phai-tinh-yeu/2295529/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.