Vào buổi chiều mưa phùn bay bay, họ trở về nhà.
Hàngxóm xung quanh thấy họ đã trưởng thành, Tiểu Tình bệnh tớimức tiều tụy, gầy giơ xương mà đau lòng, muốn giúp cô tẩm bổ.
Mọi người rôm rả nói chuyện vui hồi nhỏ của anh em họ suốt cả tối, tới khuya mới tha cho họ về nhà.
Thật là ấm áp, họ thật sự có cảm giác được trở về nhà.
Sau khi phiêu bạt chân trời góc bể, toàn thân mệt mỏi, mới phát hiện nhà vẫn là nơi ấm áp nhất.
Họ quyết định sẽ tới thắp hương cho cha mẹ, báo cho cha mẹ anhbiết đứa con trai, con gái bất hiếu đã về, nhân tiện chỉnhtrang lại ngôi mộ bao năm chưa được chăm sóc, cỏ hoang mọc đầy.
Tối đó, họ đều không ngủ, ngồi dưới cây khế đã theo họ suốtnhững năm tháng thơ ấu, nghe tiếng côn trùng kêu, nói chuyệnphiếm, cứ tựa vào nhau như vậy tới tận khi trời sáng.
Cô không nhớ mình đã ngủ thế nào, sau khi bị bệnh, cơ thể rấtdễ mệt mỏi, không thể chống đỡ lâu, thường nói chuyện rồi ngủ ngục trong vòng tay anh. Chỉ đến khi cơ thể đau nhói như bị kimchâm, cô mới sực tỉnh.
Cô cắn chặt răng, không dám cửđộng, đầu tiên khẽ gọi Thẩm Hàn Vũ hai tiếng, khi chắc chắnmình không ở trong tầm mắt anh mới cuộn người, mặc sức biểulộ sắc mặt đau đớn.
Đau, đau quá! Toàn thân như có hàngvạn mũi kim châm. Cứ hai, ba ngày cô lại phải chịu đựng sự đauđớn thế này, cô đã quen dần, không cho anh trai nhìn thấy, điềuđó sẽ đau đớn hơn là giết anh ấy, cô biết, cô luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-tich-khong-mua/250848/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.