Sau đêm giao thừa, Nam Hạ có một trận tuyết nhỏ, trời càng thêm lạnh.
Trong chăn ấm áp vô cùng, Việt Xán tỉnh dậy thì Bạc Vãn Chiếu vẫn còn đang ngủ say, cơ thể ôm chặt lấy cô, bất kể tối hôm trước ngủ ở tư thế nào, đến sáng hôm sau tỉnh dậy, cô nhất định đều đang được Bạc Vãn Chiếu ôm.
Cái ôm mang lại đủ sự ấm áp và cảm giác an toàn, Bạc Vãn Chiếu chưa bao giờ ngủ ngon giấc như vậy, bây giờ cứ đến cuối tuần, cô ấy còn có thể ngủ lâu hơn cả Việt Xán.
Việt Xán cũng biết cô ấy vẫn luôn ngủ không ngon giấc, không đánh thức cô ấy, còn sẽ cẩn thận đổi một tư thế thoải mái hơn để ôm.
Nếu là ngày thường, Việt Xán sẽ ngủ cùng Bạc Vãn Chiếu đến khi tự tỉnh giấc, nhưng hôm nay buổi sáng còn có việc, cô nhìn một hồi, xoa nhẹ eo Bạc Vãn Chiếu, "Dậy thôi nào."
"Ưm." Bạc Vãn Chiếu khẽ đáp một tiếng, nhưng lại ôm chặt tay hơn tiếp tục ngủ.
Việt Xán hiếm khi thấy Bạc Vãn Chiếu có bộ dạng như vậy, mò lấy điện thoại, mở camera trước chụp ảnh tự sướng, chụp liền mấy tấm, sau đó cô mới thấy Bạc Vãn Chiếu uể oải mở mắt.
Bạc Vãn Chiếu khàn giọng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Việt Xán đặt điện thoại xuống, "Gần mười giờ rồi."
Bạc Vãn Chiếu không vội dậy, vòng tay ôm eo Việt Xán, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* tấm lưng trần ấm áp của cô.
Tim Việt Xán đập nhanh hơn vài nhịp, không mảnh vải che thân ôm nhau thật khó mà giữ được sự trong sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/that-thu-thanh-thang-xuyen-huong-thai/4692962/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.